Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-07-26 23:40:50
Lượt xem: 70
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nương của ta bệnh nặng như vậy. Tiểu đại phu, hay là ngài thử xem bệnh cho nương của ta!" Thẩm Đại Võ muốn thử tất cả mọi cách trước khi tuyệt vọng, ông nắm lấy tay tiểu dược đồng, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng.
"Không được, ta chỉ là người bốc thuốc mà không biết xem bệnh. Thấy các ngươi gấp như vậy, hay là đến "Quý Nhân đường" đi! Chỉ cần rẽ trái ở con đường phía trước là đến nơi rồi." Cuối cùng dược đồng cũng không đành lòng nên ngẫm nghĩ một lúc thì chỉ
đường cho Thẩm Bích Thẩm. "Thật sự cảm tạ tiểu ca. Đại Võ thúc, chúng ta đi nhanh
thôi!" Thẩm Bích Thấm cảm ơn tiểu dược đồng kia, lại tiếp tục dẫn theo mấy người họ đi đến Quý Nhân đường.
Đến trước cửa Quý Nhân đường, cảm giác đầu tiên của Thẩm Bích Thẩm chính là quá cao cấp.
Y quán này được trang hoàng quá tốt, bề ngoài rất lớn, chi phí xem bệnh ở đây thế
nào cũng có thể nghĩ ra. Thế nhưng bây giờ không phải lúc cân nhắc đến vấn đề tiền bạc, Thẩm Bích Thẩm cũng không suy nghĩ nhiều, nàng lập tức dẫn mọi người vào bên trong.
Chú thích.
(1) Cốc vũ: Một trong hai mươi bốn tiết trong năm, vào khoảng 19, 20, 21 tháng tư.
"Các ngươi đang làm cái gì thế hả?"
Nhìn thấy mấy người Thẩm Bích Thấm đi vào, một dược đồng bên trong lập tức bước đến, ánh mắt tràn đầy sự thăm dò nhìn về phía mấy người họ.
Ánh mắt như vậy khiến cho Thẩm Bích Thẩm cảm thấy rất khó chịu.
"Yêm... Nương của yêm bị bệnh, cần đại phu khám cho... khám cho." Đây là lần đầu tiên Thẩm Đại Võ đến một nơi sang trọng và quý phái như vậy, hoảng đến mức nói lắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-129.html.]
"Khám bệnh thì không sao, nhưng mà mấy người có bạc không? Ở chỗ này của chúng ta, trước khi khám bệnh phải trả phí đăng ký một lượng bạc." Giọng điệu của người dược đồng kia uể oải nói.
"Cái gì, một lượng bạc?"
Nghe thấy muốn được khám phải mất một lượng bạc, Thẩm Đại Võ lập tức sững sờ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía Thẩm Triệu thị khuôn mặt đỏ bừng đang nằm run rẩy trong lòng mình, hắn lấy đâu ra nhiều bạc như vậy chứ!
"Chúng ta sẽ đưa cho ngươi một lượng bạc, nhưng phải khám bệnh trước, ta lập tức đi lấy
bạc."
Mặc dù nàng cảm thấy rất không hài lòng với thái độ của người dược đồng trước mặt này, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để truy cứu chuyện này, Thẩm Bích Thấm kìm nén sự tức giận trong lòng tiến lên nói.
"Ái chà, giọng điệu của tiểu cô nương này thật khá lớn đấy, trước tiên khám bệnh, nhỡ đâu sau khi khám xong các ngươi lại không đưa bạc thì phải làm sao, đưa bạc trước,
lấy được bạc sẽ khám bệnh cho các ngươi." Vẻ mặt của người dược đồng kia tràn đầy khinh thường nhìn về phía Thẩm Bích Thẩm.
"Được, cha, Đại Võ thúc, hai người đợi ở đây một chút nhé, con sẽ quay trở lại ngay." Thẩm Bích Thẩm nói xong một câu liền chạy ra ngoài.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chạy chữa cho Thẩm Triệu thị trước, có việc gì thì đợi sau khi Thẩm Triệu thị hết bệnh lại nói, hơn nữa đối phương cũng chỉ là một dược đồng hám tài mà thôi, không cần thiết phải xảy ra tranh chấp với hắn làm gì.
"Trọng Thành huynh, Thẩm Nhi định đi đâu lấy bạc, đó chính là một lượng bạc đấy!" Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm chạy ra ngoài, Thẩm Đại Võ lo lắng nhìn về phía Thẩm Thủ Nghĩa.
"Đại Võ, đệ đừng lo, giao cho Thấm Nhi là được rồi." Thẩm Thủ Nghĩa vỗ vai an ủi Thẩm Đại Võ, ánh mắt tràn đầy vui mừng nhìn ra bên ngoài.
Kể từ lúc Thẩm Thủ Nghĩa đề nghị phân gia, Thẩm Bích Thẩm đã nói hết mọi chuyện với người trong nhà, cho nên mọi người trong gia đình đều biết Thẩm Bích Thấm bây giờ chính là một phú bà nhỏ, có kho bạc nhỏ của riêng mình.
Trong tay có tiền cũng cảm thấy yên lòng hơn, bởi vì có số tiền đó của Thẩm Bích Thấm, cả nhà họ đều có thêm hy vọng vào cuộc sống, cho nên lúc làm việc cũng tràn đầy nhiệt tình.