Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 24: Hộ khẩu thành công dời ra
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:28:54
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ tay Kỷ Thanh Thanh giành được sổ hộ khẩu, lòng Tô An đang treo lơ lửng liền rơi xuống đất. Cô lập tức đứng dậy quay người đi thẳng, nhưng đến cửa lại khựng bước. Hôm nay mang không đậu phụng với táo đỏ về, lại còn mang tin tức "công việc có rơi xuống" lớn như vậy, đủ cho Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh vui vẻ cả tuần. Không thể để bọn họ vui vẻ thế được, phải thêm cho họ chút phiền muộn mới phải.
Nghĩ đến đây, Tô An quay đầu lại, "Ba à, bà nội thiên vị quá đáng, lấy tiền với gạo trợ cấp nhà mình đi giúp nhà thím hai, còn làm trâu làm ngựa cho nhà thím hai nữa. Ba xem thím hai mà xem, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi đi dạo, trên đời này có bà nội nào mà an nhàn như vậy chứ."
"Hồi trước thằng Tiểu Lỗi ra đời, bà ấy cũng chỉ cho mấy quả trứng gà, hầu hạ cữ cũng không muốn đến, nói là lớn tuổi rồi, đau chỗ này đau chỗ kia, toàn dựa vào con với Tô Kiều tan học về phụ giúp một tay."
"Thế mà bây giờ bế cụ chắt thì lại eo không đau, chân không đau. Ba không phải là bà ấy nhặt về đó chứ? Hay là bà ấy là mẹ kế của ba? Ba là con của vợ trước của ông nội sao? Khó trách hồi trước lại đẩy ba xuống nông thôn, còn thím hai lại nhận công việc của ông nội."
Nói một hơi xong, Tô An lại nhướn mày nhìn Kỷ Thanh Thanh, "Mẹ kế lòng dạ hiểm độc, mẹ mau tỉnh táo lại đi, đừng để lão thái thái ở nhà thím hai mệt ra cái tốt xấu gì rồi, bà ấy khẳng định không nỡ liên lụy nhà thím hai đâu, nhất định sẽ ném về đây bắt mẹ hầu hạ đấy. Vậy thì mẹ đừng đi làm nữa, nhân lúc còn sớm chuyển công việc cho thím hai đi."
"Hừ, muốn mà cứ tiếp tục như vậy, hai người mau chuẩn bị tiền thuốc men, chuẩn bị hầu hạ bà nội đi! Cũng chỉ biết bóc lột con với anh cả, còn đối với cái bà lão thiên vị đó thì hai người lại không dám đánh rắm một cái!"
Tô An xổ một tràng, nói xong liền chạy. Trong phòng Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh lại mặt đen xì.
Trong mắt Kỷ Thanh Thanh lóe lên vẻ tàn khốc, "Kiến Quân à, tôi thấy lời con bé An An nói không tệ chút nào. Nói là nói hai nhà chúng ta mỗi tháng đưa mẹ hai mươi cân lương thực, còn cho hai đồng tiền, nhưng cái thân hình nhỏ bé của mẹ ấy, ông nghĩ bà ấy một tháng có thể ăn hết bốn mươi cân lương thực sao?"
"Tôi thấy hai mươi cân bà ấy còn ăn không hết, lại còn cả ngày bận rộn trong ngoài nhà lão nhị."
"Hồi trước xuống nông thôn, vì ông là anh cả nên đẩy ông ra ngoài, công việc thì lão nhị nhận, lợi lộc lại không chút nào lưu lại cho ông. Nếu không phải tự ông cố gắng thi cử trở về, bây giờ nói không chừng còn đang trồng trọt ở cái hang núi đó kìa!"
Phiêu Vũ Miên Miên
Nói nói, Kỷ Thanh Thanh liền lại gần Tô Kiến Quân, "Ông nói xem, nếu hồi trước công việc là của ông, hai vợ chồng mình cũng không đến nỗi bỏ lỡ bao nhiêu năm như vậy ~. Rõ ràng thiệt thòi cho ông nhiều thế, bây giờ còn ra sức thổi phồng chúng ta trợ cấp bên đó, muốn mà thật sự có chuyện gì, ông xem sao, khẳng định giống An An nói, bắt tôi hầu hạ thôi, bà ấy đâu có nỡ liên lụy con trai bảo bối của bà ấy."
Tô Kiến Quân rũ mắt, trong tay xoa nắn một hạt đậu phụng, rất lâu sau mới lên tiếng, "Tháng này lương thực với tiền còn chưa đưa qua phải không?"
"Chưa đâu!"
"Sau này không đưa nữa. Bà ấy không phải thích lão nhị sao, dù sao công việc của lão gia tử cũng là lão nhị nhận, sau này mẹ cứ về nhà lão nhị mà sống. Ngày lễ ngày tết chúng ta tùy ý một chút là được. Nếu chướng mắt tôi thì chúng ta cứ xa ra là được!"
Ánh mắt Kỷ Thanh Thanh sáng lên, bà già đó cũng không phải là người dễ ở cùng, Tô Kiến Quân lại là người hiếu thuận, bao nhiêu năm nay, không ngờ đầu óc cuối cùng cũng thông suốt rồi.
"Được, nhưng mà, nếu lão nhị với mẹ lại đến làm loạn thì sao?"
Trong con ngươi Tô Kiến Quân lóe lên vẻ tối tăm, "Cho bọn họ mặt mũi rồi, nếu bọn họ dám làm loạn, những gì tôi bỏ ra bao nhiêu năm nay coi như là cho chó ăn. Đừng trách tôi không nể tình!"
...
Tô An đạp xe đạp đi thẳng về phía Đông Thành. Đời trước, hai anh em Tô Kiến Quân và Tô Kiến Quốc bề ngoài vẫn xử lý tốt với nhau, nhưng cô biết, trong lòng Tô Kiến Quân có oán hận rất sâu với Lâm Chiêu Đệ. Đời này cô chính là muốn làm khuấy đục cái vũng nước này, để hai anh em họ đấu đá nhau. Cô thực sự muốn xem, cái bà già bất tử Lâm Chiêu Đệ đó, còn có thể hay không giống đời trước con cháu hòa thuận khỏe mạnh trường thọ nữa.
Đến phố Phúc Khánh, vợ chồng Lý Hồng Mai đã đợi ở nhà. Thấy Tô An đến đúng giờ, hai vợ chồng vội vàng mang theo giấy tờ rồi đi theo Tô An đến các cơ quan liên quan. Lúc này, Cục Quản lý Đất đai và Cục Quản lý Bất động sản vẫn chưa tách riêng, việc xử lý nghiệp vụ cũng không phức tạp như đời sau. Trực tiếp đều là xử lý tại chỗ, tại chỗ là có thể ra chứng nhận mới.
Cầm được chứng nhận mới, hai vợ chồng lại dẫn Tô An chạy đến phường và ủy ban thôn để đổi tên. Cả một khu lớn phố Phúc Khánh đều thuộc về thôn Phúc Khánh, là loại thôn trong thành, nếu không giá cả cũng sẽ không rẻ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-24-ho-khau-thanh-cong-doi-ra.html.]
Tô An vốn định để phòng vạn nhất, trước tiên đăng ký nhà đất dưới tên anh trai, nhưng quá trình xử lý yêu cầu đích thân người đó có mặt, cho nên cuối cùng nhà đất vẫn đăng ký dưới tên cô.
Thủ tục đã hoàn tất, Tô An đưa tiền cho vợ chồng Lý Hồng Mai, chuộc lại chiếc vòng tay vàng. Hẹn xong thời gian giao nhà, Tô An lại hỏi về vấn đề đăng ký hộ khẩu.
Lý Hồng Mai nghĩ nghĩ, "Hộ khẩu cơ bản đều đi theo công việc, không có công việc thì do ủy ban thôn hoặc phường tiếp nhận. Con mua nhà ở phố Phúc Khánh thì có thể đăng ký ở đây, nhưng yêu cầu phải có người bảo lãnh mới được, lại còn phải có chứng nhận chuyển ra từ nơi ở cũ nữa."
Ánh mắt Tô An sáng lên, "Dì Lý, chú Trương, một việc không nhọc hai chủ, có thể làm phiền chú dì giúp đỡ một chút nữa không? Dì chú xem, nhà cháu cũng đã mua rồi, sau này muốn ở bên này thì hộ khẩu khẳng định cũng muốn chuyển ra. Bên này cháu cũng không có người quen..."
Ông Trương nghĩ nghĩ, cái này cũng không phải chuyện gì lớn, "Vậy tôi sẽ đi cùng cô một chuyến nữa vậy!"
Tô An ngẩng đầu nhìn cửa hàng cách đó không xa, quay người chạy qua đó, "Chú Trương, chú đợi cháu một lát."
Một lát sau, Tô An liền cầm bảy bao t.h.u.ố.c lá bọc trong báo chạy về. "Chú ơi, hai bao là cho chú, năm bao còn lại, chú lát nữa xem mà đưa cho người ta."
Trong mắt ông Trương sáng lên, "Hồng Mai!"
"Tiểu Tô, cái này tận 2 tệ một bao đó, cháu...?"
Tô An ấn vào tay ông ta, "Không sao đâu, làm tốt việc là được. Cháu bây giờ cũng chỉ có sổ hộ khẩu với chứng nhận nhà đất, cũng không biết còn cần bổ sung tài liệu gì không. Chỉ cần đừng để cháu phải chạy lần thứ hai, hai tệ thì hai tệ."
Ông Trương ngượng nghịu nói, "Lấy hai bao là được, ủy ban thôn một bao, phường một bao, còn lại cháu lát nữa trả lại đi, chú xin đấy."
"Làm gì có chuyện đó, ai dà, chú Trương, chú đừng khách khí với cháu, mau đi thôi!"
Có t.h.u.ố.c lá đi trước mở đường, cộng thêm hai người bảo lãnh đều là người địa phương, và Tô An vừa mới đăng ký nhà đất ở đây xong, mọi việc dù có chút va vấp, nhưng cuối cùng cũng đã lấy được chứng nhận tiếp nhận.
Ra khỏi cổng lớn, ông Trương trả lại ba bao t.h.u.ố.c lá còn lại cho Tô An, giọng điệu đầy xót xa, "Ban đầu tôi còn tưởng hai bao là đủ, không ngờ phải đưa ra bốn bao."
Tô An nhận lấy một bao, "Chú ơi, hai bao kia chú cầm lấy đi, nếu còn khách sáo nữa là coi thường cháu đó."
Ông Trương thấy Tô An không phải giả vờ khách sáo với mình, cũng không nhường nhịn nữa, "Được rồi được rồi, con bé này ~"
...
Giao dịch nhà đất thành công, hai vợ chồng đều rất vui vẻ, nhìn trời cũng đã sẩm tối, liền mời Tô An đến nhà ăn cơm. Tô An biết hai người đang vội đi Long Tường Phủ làm thủ tục, vội vàng từ chối, tuyên bố mình còn muốn đi chuyển hộ khẩu.
Chào tạm biệt hai vợ chồng, Tô An cũng lười về nhà, trực tiếp tìm một quán ăn ven đường tùy tiện ăn chút gì đó, tính toán giờ làm việc, lại đi mua mấy bao thuốc lá, rồi đạp xe đi làm chứng nhận chuyển hộ khẩu.
Miệng ngọt, lại còn ra tay hào phóng, chỉ trong một buổi trưa liền chuyển được hộ khẩu.
Xong việc, để Tô gia không thể nghi ngờ gì, Tô An tranh thủ lúc trời chưa tối, tính toán trả lại sổ hộ khẩu. Vừa đến cửa nhà, liền thấy Tô Kiến Quân đang cầm cái cặp gắp than đánh Tô Lỗi "ngao ngao" kêu, Kỷ Thanh Thanh thì khóc thút thít.
Tô An nhếch môi cười, cuối cùng cũng phát hiện ra rồi!