Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 2: Trọng Sinh Trở Về, Ai Cũng Đừng Hòng Sống Yên Ổn

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:28:01
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô An ôm bụng, cắn chặt răng để nén vị rỉ sắt trong cổ họng. Khuôn mặt cô đã c.h.ế.t lặng, không còn cảm giác gì nữa, cơn đau quặn thắt ở bụng khiến cả người cô không tự chủ được mà cuộn tròn lại.

Đây không phải là lần cô bị đánh nặng nhất, những lần vào bệnh viện cũng không ít. Lúc mới đầu, Triệu Đại Hưng còn có chút kiêng nể, đánh xong còn xin lỗi cô, cam đoan không có lần sau. Nhưng về sau...

Mặc dù lúc này đầu óc cô choáng váng, nặng trịch, nhưng cô biết, nếu mình theo hắn về nhà họ Triệu, đó chính là con đường chết. Cái kiểu sống không bằng c.h.ế.t ấy, cô thật sự đã quá đủ rồi: ba đứa trẻ như ác quỷ, bà lão khắc nghiệt nằm trên giường, và cả cái súc sinh trước mắt này nữa.

Hận ý hiện rõ trong mắt Tô An, cô c.h.ế.t lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lúc này xe đã lên cầu vượt, cô dồn toàn bộ sức lực, đột nhiên nhào tới Triệu Đại Hưng, nắm chặt vô lăng rồi bạo lực bẻ lái.

“Á~ Con tiện nhân! Mày tìm chết!”

Triệu Đại Hưng vừa kinh hoàng vừa tức giận, nắm đ.ấ.m lớn liên tục đập bốp bốp vào lưng Tô An.

Tô An “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu, dùng hết sức lực cắn mạnh vào cổ Triệu Đại Hưng. Hai tay cô như gọng kìm sắt, bạo lực vặn vẹo vô lăng.

“A a a a~”

“Tô An, mày buông tay ra, mau buông tay! Tao về sau không bao giờ đánh mày nữa, mau buông tay! Như thế này chúng ta đều sẽ chết!”

Triệu Đại Hưng định phanh xe, nhưng bị Tô An đẩy, một chân lại đạp trúng chân ga, chiếc xe như mũi tên rời cung lao vút về phía trước.

Rầm một tiếng thật lớn, chiếc xe đ.â.m sập lan can cầu lớn, toàn bộ đầu xe lõm vào, xe treo lơ lửng trên rìa cầu, chao đảo rồi rơi xuống mặt sông.

Từ xa vọng lại tiếng kêu kinh hoàng của người qua đường.

“A a a a, tai nạn xe rồi, mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi~”

“Gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu…”

Chiếc xe dần dần bị nuốt chửng. Một tia sáng từ mặt nước xuyên qua kính cửa sổ xe chiếu vào mặt Tô An.

Nếu, nếu còn có thể làm lại từ đầu…

________________________________________

“Đau~”

Tô An cảm thấy toàn bộ trần nhà đều đang quay cuồng, bàn tay nhỏ bé theo bản năng sờ lên vầng trán đau nhức.

“Xoẹt~”

Một cục u to bằng quả trứng gà nổi cộm trên trán.

Tô An đột nhiên mở mắt. Cô vẫn chưa c.h.ế.t sao?

“Mẹ kiếp, lão già kia nói đúng, mình đúng là mệnh cứng.”

Cảm giác mềm mại, lởm chởm lướt qua mặt. Ánh mắt Tô An khựng lại, rồi cô bò dậy.

“Tóc giả?”

Mắt nhìn xuống, “Váy cưới!!!!”

Run rẩy đưa hai tay ra nhìn, tuy gầy gò nhưng ngón út bị chặt đứt vẫn còn nguyên, không phải đôi tay thô ráp, khó coi kia.

Quay đầu nhìn tấm hỉ dán trên tường phòng, trong lòng Tô An nảy lên một ý nghĩ không thể tin nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-2-trong-sinh-tro-ve-ai-cung-dung-hong-song-yen-on.html.]

Khi tấm gương tròn bằng nhựa màu đỏ treo trên tường phản chiếu khuôn mặt cô, cô không khỏi khậc khậc phá lên cười, cười rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cô đã trọng sinh trở về rồi, trở về năm 18 tuổi, đúng vào ngày mới cưới.

Năm 1985, cơ thể cô vẫn chưa hỏng, cuộc đời cô mới vừa bắt đầu.

Cô nhớ rõ ngày này, sau khi cùng Triệu Đại Hưng đi mời rượu khách khứa về phòng, cô bị hai đứa con trai của Triệu Đại Hưng giăng dây ở ngưỡng cửa để dằn mặt. Cô bị vướng ngã chúi đầu vào cửa, đầu đập đúng vào bàn trà ở phòng khách, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Bà già kia chê cô xui xẻo, quẳng cô vào phòng rồi đi ra ngoài tiếp đãi khách khứa.

Tô An ôm đầu, từ phòng khách truyền đến tiếng thì thầm bàn tán.

“Anh, bà ta sẽ không c.h.ế.t chứ?”

“Chết thì c.h.ế.t thôi, c.h.ế.t đúng lúc, người một nhà chúng ta sống tốt, tại sao phải có người ngoài.”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Nhưng con nghe bà nói, bố cưới bà ta mất hơn một nghìn đồng tiền sính lễ đấy. Nếu bà ta chết, bố sẽ đánh c.h.ế.t chúng ta mất thôi?”

“Đúng vậy, con cũng nghe cô út nói, nói bà ta trông như hồ ly tinh, mê hoặc bố, tiêu tốn bao nhiêu tiền của nhà mình.”

“Số tiền đó đều có thể mua cho chúng ta bao nhiêu là đồ ăn ngon.”

“Về sau bà ta còn sẽ giống mẹ của Đại Ngưu, thổi gió bên tai bố, không cho ông ấy cơm ăn, còn đánh ông ấy, mắng ông ấy, đuổi ông ấy đi.”

“Không sợ, chúng ta có bà nội mà, bà ta tiêu nhiều tiền như thế, bà nội hận c.h.ế.t bà ta rồi. Về sau chúng ta cứ đi khắp nơi nói bà ta ngược đãi chúng ta, nói bà ta ngoại tình, con cũng không tin, bố còn có thể thích bà ta nữa.”

“Anh hai, tuyệt đối không được để bà ta sinh con, bà ta mà sinh con, về sau chúng ta thảm rồi, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.”

Nghe những giọng nói non nớt bên ngoài, ánh mắt Tô An tối sầm lại.

Triệu Đại Hưng năm nay 27 tuổi, trước đây đã cưới một người vợ và có ba đứa con (hai trai một gái), người vợ đó đã c.h.ế.t vì bệnh. Cụ thể có phải c.h.ế.t bệnh hay không thì không ai biết. Ba đứa con còn lại là Triệu Long, năm nay 8 tuổi, Triệu Hổ, 7 tuổi, và Triệu Phượng, 6 tuổi.

Kiếp trước, cô bị bà mẹ chồng và người nhà mẹ đẻ tẩy não, cho rằng ba đứa trẻ này chỉ là nhất thời không chấp nhận có người chiếm vị trí vốn thuộc về mẹ chúng, nên mới đối với mình đầy địch ý. Cô cũng từng nghĩ rằng chỉ cần mình thật lòng đối xử tốt với chúng, sớm muộn gì cũng có thể cảm hóa chúng, về sau cũng coi như là yêu thương ba đứa trẻ này hết mực.

Kết quả thì sao? Trên đời này có những kẻ bản tính xấu xa từ trong trứng nước. Khi cô mang thai lớn, bị chúng hung hăng xô ngã xuống đất, đứa con sáu tháng tuổi mất đi, cô từ đó cũng không thể sinh nở. Triệu Đại Hưng khi đó còn mê sắc đẹp của cô, cũng đè ba đứa trẻ xuống bắt xin lỗi cô, nhưng đó cũng chỉ là những lời xin lỗi hời hợt, không đau không ngứa mà thôi.

Từ đó về sau, bà già kia đối với cô càng thêm hà khắc, lời trong lời ngoài đều nói cô không thể sinh, phải chăm sóc cẩn thận ba đứa con của nhà bà ta. Cô lúc đó cũng nghĩ như vậy, vì mình không thể sinh nở, trong lòng ít nhiều cũng thấy áy náy với nhà họ Triệu. Cô dồn hết tình thương của người mẹ vào ba đứa trẻ, không ngờ lại nuôi ra ba con sói mắt trắng độc ác.

Còn lý do Triệu Đại Hưng không muốn ly hôn về sau, thứ nhất là Tô An ở trong nhà, Triệu Đại Hưng có thể tự do phóng túng bên ngoài mà không ai quản. Thứ hai là, bà già Tiêu Kế Lương bị liệt giường, cần một người bảo mẫu miễn phí để bưng phân bưng nước tiểu. Thứ ba là, ba con sói mắt trắng kia cũng dễ dàng áp bức mình, thay một người khác thì không có kẻ ngu xuẩn như mình đâu.

Lúc đó, giấy tờ tùy thân của cô bị tịch thu, hơn nữa trong tay không có tiền, căn bản không có chỗ nào để chạy, vài lần chạy về nhà mẹ đẻ nhưng vẫn bị trả về.

Tô An nghĩ đến kiếp trước bi thảm, m.á.u trong xương cốt đều sôi trào.

Cô đã không sống yên ổn thì ai cũng đừng hòng sống yên ổn. Đằng nào cũng chết, thà c.h.ế.t một cách sảng khoái còn hơn bị hành hạ từ từ đến chết. Chết sớm đầu thai sớm, đừng cản trở cô tìm người minh oan.

Phải liều mạng với chúng!

Tô An “bang” một tiếng kéo cửa phòng ngủ rồi đi thẳng ra ngoài. Ánh mắt quét qua, ngay lập tức nhìn thấy cây chổi lông gà treo ở cửa. Cô sải bước đi về phía cửa.

Triệu Long và Triệu Hổ thấy cô đi về phía cửa lớn, còn tưởng cô muốn bỏ chạy, nhớ lại lời bà nội nói không thể để người khác nhìn thấy vết thương trên đầu cô. Lập tức đứng dậy quát lớn, “Con tiện nhân, mày không được ra ngoài!”

Tô An đi đến cửa, “bang” một tiếng đóng sập cửa lại, cài chốt, để lát nữa khỏi có ai chạy thoát. Cô túm lấy cây chổi lông gà treo trên tường rồi lao về phía ba đứa trẻ.

Bạch bạch bạch bạch bang~

Những sợi tre mang theo tiếng xé gió quật mạnh vào da thịt lũ trẻ, ngay lập tức mang đến từng mảng đau rát bỏng. Tô An đã ra tay dùng hết sức. Một cái phất trần xuống, nơi nào đi qua, da thịt lập tức nổi lên từng vệt sưng đỏ to bằng ngón út, thậm chí còn bị trầy da.

Loading...