Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:50
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở lại doanh địa, trời gần như đã tối, đúng lúc gặp Lý Mộng đang dẫn cha cô ấy ra khỏi doanh địa.
Lý Mộng đã đưa hết tài nguyên của mình cho Lý Quảng Nguyên, nhưng dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, tốc độ tiến hóa chậm, Lý Mộng dẫn ông ấy theo để rèn luyện, cảm giác gần đây trạng thái tốt, nên mỗi ngày đều đến bên cạnh doanh địa thích ứng một chút.
Ngô Đại Giang biết bọn họ trở về, nên đã đứng đợi Lâm Khiếu ở căn phòng tạm thời của Lý Mộng giống như một người cha già lo lắng.
Lâm Khiếu nhìn thấy anh Ngô từ phía xxa, bỗng nhiên cảm thấy một trận xấu hổ.
Lần này cậu ta đi ra ngoài, anh Ngô đưa cho túi đồ ăn kia, cũng là vài ngày mới để dành được, những năm này vẫn luôn được anh ta chăm sóc, trải qua cuộc sống yên ổn ở tận thế.
Siêng năng làm việc, đó là việc mình phải làm, trừ cái đó ra, cậu ta cũng chưa báo đáp được gì.
“Trên mặt bị sao vậy?” Ngô Đại Giang đi tới, nhìn chằm chằm vào mấy vết thương trên mặt cậu ta: “Không sao chứ?”
Lâm Khiếu đột nhiên thoáng cái đã không ổn, không khống chế được hốc mắt phiếm hồng: “Không sao, thân thể em ổn, cơ bản không bị thương, đám Vương Khải mới thật sự bị thương.”
Ngô Đại Giang nhìn cậu ta kỳ quái: “Không sao thì cậu khóc cái gì? Đi về thôi.”
Lâm Khiếu hồi phục tâm tình một chút: “Em không khóc, anh Ngô, chỉ là em nhớ anh.”
Ngô Đại Giang rụt cổ lại, ghét bỏ nhìn cậu ta: “Cậu lại đang suy nghĩ lộn xộn gì đó, mau cút đi, về đi tắm, ngày mai còn phải làm việc.”
“Vâng.” Lâm Khiếu gật đầu, đi theo sau lưng Ngô Đại Giang về nhà.
Cuối cùng, cậu ta nhìn về phía mà Khương Nặc và Vân Diệu rời đi, trong lòng vẫn như cũ có chút buồn vô cớ.
Cậu ta cho là mình đã gặp được ánh trăng đưa tay là có thể chạm tới.
Trong màn đêm u tối, đó là ánh sáng duy nhất trong toàn bộ thế giới.
Lúc cậu ta có ý đồ muốn vươn tay ra để chạm vào, mới phát hiện, thứ mà cậu ta nhìn thấy không phải ánh trăng, mà chỉ là hình ảnh của nó chiếu trên mặt nước.
Mặt trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn ở phía xa, biển cả yên ả tĩnh mịch, tất cả đều xa xôi không thể chạm vào.
Cậu ta đi ngang qua, thưởng thức cảnh sắc như vậy, chìm đắm say mê trong cảnh đêm đẹp đẽ đó.
Có lẽ đây chính là tất cả duyên phận giữa bọn họ.
...
Khương Nặc vừa tới doanh địa, Biên Mục đã dẫn theo A Muội chạy tới chỗ cô.
Nếu như nói một trong những thời khắc vui vẻ nhất khi về nhà, chính là đám chó vĩnh viễn sẽ quẫy đuôi nhiệt tình nhào về phía cô.
Hai đứa đáng yêu, Khương Nặc mỗi tay ôm một đứa.
A Muội vẫn hơi ghen tị, nhưng không nhiều lắm, sủa gâu gâu muốn gạt Biên Mục ra để mình độc chiếm, nhưng chen lấn hai lần cũng không gạt ra được nên đã từ bỏ.
Nhìn đôi mắt đen kịt của Biên Mục tràn đầy hình bóng của mình, Khương Nặc chỉnh lại lông của nó rồi hỏi: “Mày thích A Muội không?”
“Gâu gâu.” Biên Mục lên tiếng.
Khương Nặc khẽ cười, khẽ xoa đầu nó, trong mắt cô, dù nhìn thế nào thì chó vẫn là một người bạn nhỏ.
Cho dù tính cách thế nào, tâm tư cũng rất đơn thuần.
“Vậy thì làm bạn tốt đi.” Khương Nặc ôm lấy A Muội, lại ôm Biên Mục, loay hoay quên cả trời đất: “Không cần phải để ý xem mẹ tao nghĩ gì, chơi vui thì cứ chơi đùa với nhau.”
Hai con ch.ó nghe không hiểu, A Muội nghiêng đầu nhìn cô, Biên Mục có thể hiểu được ý bạn tốt, dẫn A Muội chạy vài vòng.
Sau khi tiến hoá không ngừng, đám chó cũng càng ngày càng thông minh, có thể nghe hiểu lời cô nói, cũng có thể hiểu ý, nhưng thủy chung sẽ không hiểu ý trong ý những lời nói của con người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-468.html.]
Để lại hai con ch.ó ở bên ngoài chơi, Khương Nặc muốn về nhà trước, nhưng đột nhiên nhìn thấy Biên Mục chuồn đi vài vòng, lại trở về dừng lại bên chân Vân Diệu.
Biên Mục đi theo Vân Diệu lâu nhất, nhưng Khương Nặc quan sát về cơ bản đều là thả rông, đừng nói ôm một cái, dường như chưa từng nhìn thấy anh sờ nó, nhưng Biên Mục cũng rất quan tâm anh.
“Đi đi.” Vân Diệu nói.
Biên Mục nghe thấy tiếng của anh, dường như rất vui vẻ, dẫn theo A Muội chạy vào trong núi rừng.
Khương Nặc về đến nhà, vừa vặn Vu Nhược Hoa làm cơm, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm.
Gà mái đổi được từ căn cứ trước đó rất lâu, lúc ở doanh địa không phát huy được, sau khi vào căn cứ, bởi vì Khương Nặc gieo xuống một lượng lớn cỏ nuôi súc vật, lồng nuôi côn trùng cũng mở rộng đến 20 cái, Ngô Đại Giang và Lâm Khiếu lại sửa chuồng gà càng chuyên nghiệp hơn, về sau gặp đúng điều kiện thích hợp, rất tự nhiên ngay lập tức sinh sôi.
Căn cứ đã hoạch định một trại nuôi gà, mặc dù mới bắt đầu khởi công, nhưng dựng chuồng trại xong là có thể nuôi, trấn Ngô Hưng cũng đã nuôi rất nhiều năm, hiện tại vừa vặn làm quản lý chỉnh thể, Vu Nhược Hoa xách 60 con gà mái, 50 con gà trống đưa qua, cộng thêm trấn Ngô Hưng mang tới, mấy tháng tiếp theo cũng coi như có chút quy mô nhỏ.
Hiện tại nhân khẩu ở căn cứ không nhiều, trứng gà đẻ ra đã đủ để cung cấp, tiếp theo đợi nhân công đến nơi, tốc độ nuôi dưỡng cũng sẽ tăng tốc.
TBC
Với lại ở trong doanh địa, Vu Nhược Hoa cũng chỉ giữ lại chưa đến 20 con, cho ăn đều là đồ ăn có linh khí, đủ để đẻ trứng cho người mình ăn là được.
Đại Hưng Lĩnh có thể trồng trọt, cỏ cho súc vật ăn rất dễ mọc, gà, vịt, dê bà đều giao cho Giang Cầm sắp xếp, bản thân không trông nom nhiều như vậy nữa, chỉ thả rông một chút, cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó, mùi thơm quá.” Khương Nặc đi vào nhà bếp.
“Măng con để lại, mẹ lấy xào gà rồi.” Vu Nhược Hoa nói.
Ngô Đại Giang cũng biết Lâm Khiếu trở về, vậy chắc chắn mẹ cũng biết mình trở về, trước khi đi để lại măng cho bà, bà cứ không nỡ ăn, nên cũng chờ mình trở về.
Có điều thực sự quá thơm.
Gà ở doanh địa là ăn cỏ nuôi súc vật mà lớn lên, phát triển rất nhanh chóng, thịt cũng căng dày ngon, măng thì càng không cần phải nói, là sản phẩm cao cấp của thế giới mọc ra từ trong không gian, lại thêm tay nghề của mẹ, Khương Nặc lập tức đói bụng.
“Ăn cơm đi.” Cô đi lấy bát.
“Gấp cái gì, lấy mấy quả xoài và đá ra đi, mẹ còn làm ít cơm nếp, còn một lúc nữa mới xong, con đi xem cô Chu trước đi, hình như cô ấy có chuyện gì đó muốn nói với con, sau đó lại gọi Tiểu Vân đến.”
Khương Nặc thấy chưa được ăn, giương mắt nhìn vài giây vào cái nồi gà xào măng, bỏ bát xuống đi đến phòng làm việc của Chu Duyệt Nghiên.
Chỗ ở của Chu Duyệt Nghiên có phòng làm việc liền nhau, bởi vì nhiều hạng mục, cô ấy có tổng cộng 20 căn phòng, còn có nhà kho độc lập, để cho tiện, cách phòng của Đường Nguyệt rất gần.
Bốn căn nhà gỗ phía ngoài cùng, hiện tại tất cả đều là lồng chim và chuồng nuôi côn trùng, đám này ở trong doanh địa vô cùng trung thực, không hề có tính tấn công, thỉnh thoảng còn c.h.ế.t mất một ít, cũng may tốc độ sinh sôi nhanh, số lượng lớn, mỗi ngày lúc Đường Nguyệt cho ăn đều sẽ lấy những con bị c.h.ế.t ra, băm ra rồi lấy đi cho ăn.
Chim biến dị trước kia rất hung bạo, ở doanh địa cũng trở nên ngơ ngác, hiện tại Đường Nguyệt hoàn toàn không sợ chúng nó, mở lồng ra tiện tay là bắt, dám kêu thì đập cho mấy cái.
“Hiện tại số lượng côn trùng chiên còn tồn không ít.” Đường Nguyệt nói với Khương Nặc: “Có cần đưa đến cho Văn gia không?”
Khương Nặc lắc đầu: “Văn gia ba tháng đưa một lần là được, giữ lại cho căn cứ đi.”
Con người thông qua việc ăn sinh vật biến dị để tiến hoá, là một quá trình khá dài, đám Ngô Đại Giang đều phải trải qua nhiều năm mới có được thể chất như hiện tại.
Sau đó cho dù là xây dựng hay là trồng trọt, nhiệm vụ đều rất nặng, ra ngoài dẫn đội càng là nguy hiểm chồng chất, vẫn là giữ lại một số thịt biến dị để cho người có cống hiến với căn cứ đổi mới thực tế.
Nhìn qua chim và côn trùng biến dị, Khương Nặc ở trong phòng thí nghiệm nhìn thấy Chu Duyệt Nghiên.
“Hiện tại thiếu phân bón.” Cô ấy nói với Khương Nặc: “Cỏ cho súc vật ăn, cây cối, cô không ở đây là sẽ chết, vừa mọc được chút cô lại đi, chúng ta phải giải quyết việc này như thế nào?”
“Miếng thịt lần trước đưa cho cô có thể sử dụng không?”
“Có thể sử dụng, chỉ cần độc tính không nhiều là được, cách dùng cũng rất đơn giản, trực tiếp chôn sâu dưới đất đợi lên men là được.” Chu Duyệt Nghiên nói: “Nhưng cô có thể tìm được bao nhiêu?”
Khương Nặc nghĩ một chút đến các loại động vật biển biến dị đang chất thành núi trong không gian kia, trả lời: “Rất nhiều, bên ngoài khắp nơi đều có.”
Chu Duyệt Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, chuyện này có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.”