Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 444

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:03:09
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Cầm ở trong xe gần như ngủ cả ngày.

Xe của Khương Nặc rất rộng rãi, vali được nhét dưới chân, toàn bộ ghế sau trống trải gần như trở thành một cái giường nhỏ, đủ để Giang Cầm nằm cuộn tròn ở trên đó .

Bà ấy đã không còn trẻ nữa, cho dù bà ấy duy trì được những thói quen lành mạnh thì thể lực của bà ấy cũng càng ngày càng giảm sút. Khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, khả năng hồi phục của cơ thể cũng không còn tốt như trước.

“Khương Nặc.” Bà ấy mở mắt, giọng khàn khàn: “Tôi sốt rồi, thuốc hạ sốt ở trong vali của tôi, có thể giúp tôi lấy một chút không?”

Khương Nặc cũng phát hiện quả thật bà ấy đang sốt cao, thân thể còn không ngừng run rẩy, toàn bộ nhờ ý chí chống đỡ, liền lấy thuốc hạ sốt từ trong không gian đưa cho bà ấy.

Giang Cầm nhận thuốc, lại nhận lấy nước từ tay Khương Nặc, nuốt viên thuốc vào trong bụng.

Có lẽ là do cổ họng bị viêm nên lúc này cảm thấy nước uống vào vô cùng ngọt ngào dễ chịu, khiến bà ấy hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại nghỉ ngơi.

Thấy bà ấy như vậy, Khương Nặc khẽ nhíu mày.

Sốt thường là phản ứng tự bảo vệ của hệ thống miễn dịch, sau khi Giang Cầm ăn ấu trùng chiên giòn mới sốt cao như vậy, rất có thể là sau khi thân thể có được linh khí đã bắt đầu chống lại với những chất độc còn sót lại trong cơ thể.

Cô cởi áo khoác của Giang Cầm ra, tháo băng xem xét vết thương.

Vết thương vẫn còn bị viêm loét nghiêm trọng.

Chất độc trong cơ thể có thể từ từ được loại bỏ bằng cách ăn những loại thức ăn có linh khí, nhưng miệng vết thương thật sự cần phải được xử lý. Nếu cứ để tiếp tục bị mưng mủ thế này thì bà ấy sẽ không thể chịu đựng được.

“Giúp tôi một việc.” Khương Nặc nói với Vân Diệu.

TBC

Cô “lấy” thuốc mê từ ba lô ra, đồng thời lấy ra một con d.a.o tiến hành khử trùng, rạch một đường lên vết thương ban đầu của Giang Cầm, mở vết thương ra để chuẩn bị khâu lại.

Sau đó, cô đổ thuốc tê lên vết thương, để cho thuốc tê ngấm vào mấy lớp da, hoàn thành quá trình gây tê cục bộ.

Giang Cầm bị sốt đến mơ mơ màng màng, đã không còn biết Khương Nặc đang làm gì. Dần dần, bà ấy cô chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn từ vết thương dần dần tán đi, toàn thân trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Khương Nặc bảo Vân Diệu đeo găng tay dùng một lần, đồng thời đưa d.a.o đã khử trùng cho anh.

“Anh cắt phần thịt bị loét xuống, tôi sẽ sát trùng, làm sạch và khâu lại vết thương.”

Vân Diệu gật đầu.

Anh cầm lấy con dao, cúi người nhìn kỹ vết thương, không chút do dự bắt đầu động thủ.

Bàn tay của anh rất vững vàng, không hề chần chừ do dự dù chỉ một giây, chỉ mấy nhát d.a.o đã cắt hết phần bị hoại tử. Máu chảy ra nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác của anh.

Khương Nặc nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, bên trong một mảnh bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng gì.

Dưới loại trạng thái này, thân thể Giang Cầm không thể tránh khỏi bị lộ ra ngoài nhưng anh lại hoàn toàn không thấy xấu hổ, khác hẳn với phản ứng ngượng ngùng thường ngày của anh.

Thấy anh như vậy, Khương Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh nghiêm túc thì sẽ không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng, xử lý vết thương vô cùng chính xác.

Khi phần thịt bị hoại tử đã bị cắt đi, Khương Nặc cũng dùng thuốc sát trùng tiến hành làm sạch, đồng thời lấy kim chỉ y tế ra nhanh chóng khâu lại.

Không đến một giờ, vết thương đã được băng bó lại.

Trên quần áo Giang Cầm dính rất nhiều máu, ý thức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Khương Nặc lại đút cho bà ấy uống nửa cốc nước suối rồi để bà ấy chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến nửa đêm, Khương Nặc mới nhìn thấy ánh đèn xe từ xa tiến tới, là đoàn xe của doanh địa.

Phía trước là một chiếc xe tải, phía sau là xe buýt, tiếp theo là xe tải, cuối cùng là hai chiếc xe thương vụ.

Border Collie nhảy từ trên xe xuống, chạy như bay đến.

Ở phía sau nó, A Muội cũng vui vẻ chạy theo.

Hai con ch.ó đến bên Khương Nặc, A Muội nhảy lên trước như một ngọn lửa giáng thẳng vào cô. Border Collie ổn định hơn nhiều, ngồi xổm bên cạnh Vân Diệu.

Đội xe bên kia nhìn phản ứng của hai con ch.ó cũng đoán được là Khương Nặc ở đây.

Vu Nhược Hoa đang định xuống xe, Khương Nặc đã ôm A Muội đi qua: “Mẹ, sao lại đi lâu như vậy?”

Đoàn xe đến muộn hơn 10 tiếng so với dự kiến.

Nếu không phải Khương Nặc không tìm thấy dấu vết đoàn xe dừng lại ở điểm nghỉ ngơi thì sẽ tưởng rằng đoàn xe đã đi qua trước rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-444.html.]

Vu Nhược Hoa thở dài: “Không có cách nào, người quá đông, đi đường liên tục, người và gia súc đều không chịu nổi, thỉnh thoảng phải nghỉ ngơi một chút. Mà đường cũng không dễ đi, quá xóc nảy.”

Khương Nặc nghe xong, trầm ngâm một lát: “Ngôn Tử Phàm, Ngô Đại Hà, hai người tới đây một chút.”

Xe thương vụ là do Ngôn Tử Phàm cầm lái, bọn họ xuống xe đi theo Khương Nặc, nhìn thấy xe của Khương Nặc cùng với Vân Diệu ngồi trên xe.

Ngôn Tử Phàm nheo mắt lại, lễ phép gật đầu với Vân Diệu.

Ánh mắt Vân Diệu nhẹ nhàng liếc qua rồi đóng cửa sổ xe lại.

Số lần gặp mặt không nhiều nhưng Ngôn Tử Phàm biết anh không thích nói chuyện với người khác, đối với ai cũng như vậy nên cũng không để bụng.

Ngô Đại Hà cũng không dám nhìn nhiều.

Ngô Đại Hà cũng từng gặp Vân Diệu, hơn nữa trong lòng còn có một cảm giác sợ hãi không nói nên lời, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể hiểu được.

“Chúng ta điều chỉnh lại thời gian một chút.” Khương Nặc nói: “Các điểm nghỉ ngơi vẫn không thay đổi, nhưng tốc độ xe có thể chậm một chút, trên đường dừng nhiều hơn. Mọi người ghi lại thời gian dự kiến rồi đưa lại cho tôi.”

Ngô Đại Hà gật đầu, thương lượng với Ngôn Tử Phàm.

Tố chất thân thể của bọn họ tương đối tốt, nhưng người dân thị trấn thì không tốt đến vậy, còn có rất nhiều người già nên quả thật ban đầu bọn họ đã suy xét không được kỹ càng.

Khương Nặc cũng đi ra chỗ xe tải nhìn đám gia súc kia một chút.

Dê, gà, thỏ, vịt, đều có vẻ bơ phờ.

Nhưng đám thú nuôi này vẫn luôn được cho ăn bằng lá cây biến dị, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.

Về phần chiếc xe chở chim biến dị và côn trùng biến dị thì càng không cần phải xem, năng lực sinh tồn của bọn chúng rất mạnh, Ngôn Tử Phàm cũng sẽ kiểm tra xem xét, bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra.

Hai ngày nay, tất cả mọi người đều ở trên xe, bao gồm cả khi đến trạm nghỉ ngơi đầu tiên, bởi vì ở trên núi gần đó từng có chuột biến dị qua lại nên mọi người cũng không dám rời đi.

Đến trạm này, nhìn thấy có không ít nhà cửa bị đổ sụp nhưng vẫn có thể ở được, cuối cùng có thể xuống xe.

Mọi người đỗ xe lại với nhau, tạo thành một hàng rào.

Dưới sự cho phép của Lý Mộng, người dân thị trấn lục tục xuống xe, mang theo hành lý chăn bông, tìm những ngôi nhà gần đó có thể tránh gió, trải sàn để nằm.

Ngồi xe suốt hai ba ngày, thực sự rất đau lưng.

Thật ra trên xe buýt và xe tải có một vài chỗ để trải ra nằm nhưng đều ưu tiên cho người lớn tuổi nghỉ ngơi.

Người dân thị trấn đều tự mang theo thức ăn của mình, lúc này bọn họ nhóm lửa, hâm cơm để ăn.

Cũng có mấy người đi vệ sinh chung với nhau nhưng chỉ cần đi quá xa, rời khỏi đội ngũ thì sẽ bị Border Collie quát cho quay lại.

Người dân thị trấn đều rất sợ Border Collie và A Muội, bị rống cũng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.

Người của doanh địa bên này, Ngô Đại Hà tìm hai căn nhà của trạm dịch vụ, tuy bị đổ sập nhưng không gian lại rộng rãi.

Trên xe có thể ngủ mấy người, còn lại thì ngủ ở trong nhà.

Chu Duyệt Nghiên mới sinh con xong thân thể còn yếu ớt, lại phải chăm con nên không xuống xe.

Sau khi nhóm lửa, toàn bộ đoàn xe cũng ổn định lại.

Trước khi xuất phát, Vu Nhược Hoa và Đường Nguyệt đã làm rất nhiều đồ ăn, đều được gói kỹ bằng túi chân không, lúc này trực tiếp xé túi ra là có thể ăn được.

Mọi người đều không quá đói, ăn côn trùng chiên trên đường rất tiện, cũng no lâu.

Trên xe thương vụ cũng có thể nằm ngủ một giấc, hơn nữa tố chất thân thể mọi người tốt nên không mệt mỏi gì.

Nhưng cảm giác mọi người ngồi ăn cơm chung với nhau vẫn rất vui vẻ.

Khương Nặc nói với Lý Mộng: “Ở đây tôi có một người bị thương, cần nằm tĩnh dưỡng, cô xem sắp xếp cho bà ấy ở đâu là thích hợp nhất?”

Lý Mộng suy nghĩ một chút: “Đi xe buýt số 2 đi, bình thường tôi ở trên chiếc xe buýt này, trên xe còn có bác sĩ, chỗ ngồi cũng rộng rãi, có thể sắp xếp chỗ ở cuối cùng cho người bị thương, tôi cũng có thể cùng nhau trông nom.”

“Vậy thì cứ làm như vậy đi.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng quay về xe buýt số 2, dùng một ít hành lý và chăn làm thành một cái giường ở ghế phía sau, sau đó, Khương Nặc mở cửa xe bế Giang Cầm lên.

Với sức lực của cô bây giờ, muốn bế một người là việc rất dễ dàng, gần như không hề tốn sức. Lâm Khiếu đang ngồi ở bên cạnh ăn thịt nhìn thấy như vậy thì trợn tròn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Loading...