Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 409

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:15
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bố trí xong hôn lễ, 20 người nhà họ Văn bị ra lệnh quỳ ở cửa nhà chính.

Biểu cảm trên mặt mỗi người đều là mê man và sợ hãi.

Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng là Văn Vịnh Vi quay lại cứu bọn họ, hôn lễ cử hành vội vàng, có lẽ Diệp tiên sinh sẽ không tức giận.

Không biết lão gia tử nổi điên cái gì, điều động rất nhiều vật tư đến dãy núi Đại Hưng, không biết ông ấy muốn làm cái gì, nhưng chuyện này đã chọc giận Diệp tiên sinh.

Ông ấy thật sự là già rồi nên hồ đồ sao.

Văn gia đi đến ngày hôm nay là dựa vào cái gì? Sau tận thế bọn họ chuyển đến nơi này, có ăn có uống, ngoại trừ hơi nhàm chán một chút, cuộc sống không khác gì với nghỉ phép, cách xa hỗn loạn của thế giới bên ngoài, có chỗ nào không tốt sao?

Có phải ông ấy bị bệnh hay không, bản thân lớn tuổi rồi, lại muốn kéo tất cả mọi người c.h.ế.t cùng?

Sợ hãi lại mang theo oán hận, bọn họ cũng không dám phát ra bất cứ tiếng động thừa thãi nào.

Những người lúc trước dám lên tiếng, không nghe lời, đều bị kéo ra ngoài treo cổ rồi, t.h.i t.h.ể đã bị ném ở nơi hoang dã.

Những người đó ban đầu là họ hàng của bọn họ, là cô bác, anh họ, hoặc cháu trai, sống rất tốt, chỉ vì nói thêm một câu mà c.h.ế.t không đáng một đồng.

Ai còn dám phản kháng nữa?

Cũng may tất cả đều có cơ hội chuyển mình, Văn Vịnh Vi trở về rồi.

Khi bọn họ run rẩy treo đèn lồng lên, đáy lòng cũng dấy lên hi vọng, chỉ cần Văn Vịnh Vi hầu hạ tốt Diệp tiên sinh, hai nhà sẽ vẫn là thân thích.

Bình thường cô ta cũng là một người quyến rũ, là đàn ông thì đều muốn dụ dỗ, không phải trời sinh chính là làm chuyện này sao?

Chỉ cần Văn Viễn Tùng chết, sai lầm của ông ấy cũng được xoá bỏ, để Diệp tiên sinh không tức giận nữa.

Bọn họ cũng quay trở lại cuộc sống như trước kia.

Nhà chính cách quá xa, tầm mắt có rất nhiều trở ngại, Tiểu Hoàng không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng mơ hồ có chút suy đoán: “Chị, Diệp Huy Dương muốn tất cả Văn gia đều vây quanh để xem chị...” Cậu ta dừng lại một chút, nuốt nước bọt nhanh chóng đổi giọng: “Vây xem em và ông ta kết hôn, thuận tiện cũng bắt bọn họ coi như là con tin.”

“Ừm, chính là ý này.” Khương Nặc nhẹ gật đầu.

Nhưng Diệp Huy Dương tính sai rồi, người nhà họ Văn có c.h.ế.t hay không, cô không quan tâm, càng không uy h.i.ế.p được cô.

Văn Viễn Tùng đưa ra lựa chọn, nhận được chỗ tốt từ sinh vật biến dị, dĩ nhiên cũng phải chịu mạo hiểm khi phản bội, suy cho cùng, đây là khúc mắc giữa hai nhà bọn họ.

Vọng tưởng dùng đạo đức lừa để kéo người khác xuống nước, đối với Khương Nặc là vô dụng.

Thời gian dần dần đến, Tiểu Hoàng cũng không còn sợ như ban đầu, có thể là dáng vẻ bình tĩnh của Khương Nặc ảnh hưởng đến cậu ta.

Cậu ta sống cho tới bây giờ, biết nhìn sắc mặt nhất.

Thời gian tới gần, bên nhà chính đã thắp nến đỏ sáng rực, dán chữ hỉ.

Một loạt người quỳ ở cửa, run lẩy bẩy.

Gió đêm thổi tới, thổi lay động ánh nến.

Cảnh tượng này không nhìn ra bất cứ sự vui mừng nào, ngược lại giống như hiện trường phim kinh dị minh hôn.

Khương Nặc thu lại sứa độc trong tay Tiểu Hoàng, một lần nữa lấy hai con mới cho cậu ta, nói với cậu ta: “Tôi sẽ dẫn dụ người đi, cậu nằm trên mặt đất, có người tới xem xét thì đ.â.m gai vào mắt người đó.”

Tiểu Hoàng rất lo lắng, cậu ta biết hai thứ quái gở này có kịch độc, không dám đụng nhiều, nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Được.”

Khương Nặc cũng không nói thêm gì, tắt đèn điện, đứng phía sau cửa.

Thời gian vừa vặn đến 5 tiếng, cửa bị gõ rầm rầm mấy lần, tiếp theo không ai nói gì đã bị mở ra.

Hai tên tay chân đi vào.

Trong bóng tối, bọn họ nhìn thấy người mặc đồ cưới nằm dưới mặt đất, khẽ nhíu mày, liếc nhau đến xem xét.

“Rầm” một tiếng.

Khương Nặc đột nhiên đóng cửa lại từ phía sau, đồng thời, b.ắ.n ra viên đạn cải tiến mới.

Viu viu viu, b.ắ.n liên tục bảy phát, chỉ trúng hai phát, mỗi người một phát.

Viên đạn mà Ngô Tiểu Giang đặc chế nhỏ hơn loại so với cha con bé làm, tiếng xé gió rõ ràng giòn hơn, móc ngược cũng dày hơn, tất cả đều được làm bằng sợi sắt.

Khương Nặc còn nhỏ chút độc tố của sứa lên bên trên.

Với sức mạnh thân thể của Khương Nặc, người bị đ.â.m trong nháy mắt tê liệt toàn thân, không thốt lên được lời nào, những người này có dáng người lớn hơn so với cô, chỉ chống đỡ được nhiều hơn 3,4 giây.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-409.html.]

“Cô dám!” Tên tay chân nhất thời nổi giận.

Bọn họ biết viên đạn bay ra từ sau cửa, trong nháy mắt đau đớn bao trùm, đã đánh về phía sau lưng.

Khương Nặc bỏ ná cao su vào trong không gian, nhìn thấu động tác của bọn họ, lui lại mấy bước như chớp giật lấy d.a.o ra.

“Phập” một tiếng.

Tên tay chân không thể tin được trừng lớn mắt, gã ta nhìn thấy, gã ta không hiểu đã đưa cổ về phía lưỡi dao.

Gã ta muốn mắng, muốn lớn tiếng nhắc nhở, nhưng khí quản đã bị cắt đứt, đầu lưỡi tê liệt vô cùng, gã ta căn bản không phát ra được tiếng động nào.

Một tên tay chân khác lấy d.a.o ra, đ.â.m về mặt Khương Nặc.

Thân thể của gã ta tê liêt, ra tay không ổn, nhưng sức lực cực lớn.

Đồng thời gã ta còn muốn kêu to để người đến, nhưng độc tố đã vào máu, phát ra những tiếng mập mờ lại mơ hồ, dưới căn phòng được cách âm tốt, gần như không có động tĩnh gì lớn.

Khương Nặc tránh mũi d.a.o của gã ta, vòng ra sau lưng, giơ tay cắt yết hầu.

Máu tươi b.ắ.n ra, rơi đầy trên mặt đất.

Khương Nặc cầm d.a.o dễ như trở bàn tay, lại đ.â.m mạnh thêm mấy d.a.o nữa.

Cắt yết hầu, đ.â.m vào tim, tuyệt đối không cho bất cứ cơ hội phản công nào.

Sức lực của người này quá lớn.

Thân đao chỉ sượt qua bên ống tay áo của cô, đã trực tiếp cắt rách quần áo, lưu lại một vết thương trên cánh tay cô.

Nếu như vừa rồi gã ta đ.ấ.m ở gần người, đánh vào trên tay cô, chắc chắn đã đánh gãy xương tay của cô.

Cũng may trên d.a.o không có độc.

Khương Nặc ổn định lại hơi thở, vẩy m.á.u trên con dao, quay đầu nói với Tiểu Hoàng: “Nằm ngửa chớ lộn xộn.”

Tiểu Hoàng nào dám cử động lung tung.

Trên mặt cậu ta phủ khăn cưới, trong phòng lại tối đen, cho dù từ khoảng cách của khăn cưới nhìn ra phía ngoài, cũng không thấy rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ ngửi thấy một mùi m.á.u tươi nồng đậm.

Nghe thấy giọng Khương Nặc, cậu ta mới biết là Khương Nặc thắng.

Mồ hôi lạnh nhất thời chảy ra, cậu ta hơi run rẩy nhẹ gật đầu, cắn chặt răng không dám phát ra một tiếng nào.

Phen này động tĩnh không lớn, nhưng tóm lại là có âm thanh. Chỉ là không tới nhanh như vậy, cho Khương Nặc thời gian hoà hoãn.

Tiếng bước chân lại tới gần một lần nữa.

Khương Nặc giả vờ như đang sờ lên t.h.i t.h.ể của tên tay chân, đồng thời lấy ra một khẩu s.ú.n.g từ trong không gian, ánh mắt băng lãnh nhắm ngay cửa, cũng kéo chốt s.ú.n.g lên đạn.

Tổng cộng có 7 tên, đã c.h.ế.t hai, còn 5 tên.

Cộng thêm Diệp Thành Văn và Diệp Huy Dương.

Đám tay chân sẽ không tới toàn bộ, chắc chắn phải có người đi theo bên cạnh Diệp Huy Dương.

Nghe tiếng động, có ba người tới.

“Rầm!”

Một lần nữa cửa bị đá mở.

Khương Nặc không chút do dự liên tục bóp cò súng, đối mặt với bóng người đang tăng tốc lao về phía mình, một đ.ấ.m dường như đã gần ngay trước mắt.

Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng s.ú.n.g vang lên không ngừng, sau khi b.ắ.n xong, Khương Nặc trong chớp mắt lại đổi một cái khác, dùng tốc độ nhanh nhất b.ắ.n hết tất cả viên đạn.

Cô đoán trúng rồi.

Trong tin tức mà Diệp gia lấy được, cô quen dùng d.a.o găm, xưa nay Vân Diệu cũng không dùng súng, cho nên bọn họ cũng không ngờ tới cô sẽ nổ s.ú.n.g b.ắ.n g.i.ế.c vào thời điểm này.

Trong nháy mắt đã định sinh tử, sắc mặt Khương Nặc vẫn bình tĩnh như cũ.

Có thể bị viên đạn đặc chế làm bị thương, thì nhất định cũng sẽ bị vũ khí nóng đả thương.

20 phát b.ắ.n ba người, đủ rồi.

Loading...