Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 6: Tái sinh sau khi chết, kiếp sống thứ hai 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:14:34
Lượt xem: 44
Phía trên bàn gỗ cạnh giường là những đồ thêu nàng thu mua từ những nàng dâu nhỏ trong thôn, còn chưa kịp mang lên huyện thành bán lại.
Vì tiết kiệm tiền để đóng học phí cho Thẩm Tự, mấy năm nay nàng hận không thể bẻ một đồng làm đôi để chi tiêu.
Nàng không nỡ mua thêm gì cho chính mình.
Cả căn phòng một màu xám xịt, không có chút nào giống với phòng của nữ nhi.
Nghĩ đến việc mình m.ó.c t.i.m móc phổi, để cho cả gia đình này hút máu, sau đó còn nhẫn tâm lấy mạng hai mẹ con nàng. Sự thù hận dâng lên trong lòng Tô Ngọc Uyển.
"Tự ca nhi phải chuẩn bị cho kì thi, ngày mai cần chuyển đến thư viện, con nhanh lên, tối nay viên phòng với nó, nhanh chóng sinh cho nhà họ Thẩm ta một tôn tử mập mạp."
Thẩm bà tử vẫn luôn lảm nhảm không ngừng, rồi lại thở dài thườn thượt.
"Lúc Tự ca nhi đạt giải Nguyên, dù được ban thưởng vài lượng bạc nhưng sang năm nó phải đến kinh thành, khắp nơi đều phải tiêu tiền."
"Con hiểu rõ điều kiện nhà chúng ta, tạm thời không thể có tiền rảnh rỗi làm tiệc rượu cho con, con cứ yên tâm chờ đợi, đợi sau khi Tự ca nhi thi đậu, đón chúng ta lên kinh thành, nương nhất định sẽ bắt nó bù đắp cho con."
Tô Ngọc Uyển cong môi, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Đúng vậy, Thẩm Tự đã giành được vị trí đầu bảng trong kỳ thì hương diễn ra vào dịp Trung Thu vừa qua, Thẩm tú tài vốn nổi tiếng từ nhỏ lắc mình trở thành Thẩm giải Nguyên, nhân vật nổi tiếng khắp phủ Bảo Bình
Thẩm giải Nguyên sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân vào đầu năm sau.
Mẫu thân của hắn ta trông mong có tôn tử nhưng lại không nỡ bỏ tiền tổ chức tiệc rượu hỷ cho nàng và hắn ta một cách tử tế.
Chỉ với một bộ váy đỏ không vừa người và vài tờ giấy đỏ cắt dán trên cửa sổ vỡ nát mà muốn nàng làm trâu làm ngựa hầu hạ cả gia đình họ.
Đáng thương cho kiếp trước, nàng không để tâm những lời chiếu lệ này, mà chỉ tập trung chú ý vào Thẩm Tự, hy vọng hắn ta mạnh khỏe, thi Đình đạt giải cao, rồi sớm quay lại đón nàng và cả nhà đến kinh thành.
Thu lại hồi ức, Tô Ngọc Uyển cầm lấy bộ váy cưới trong tay Thẩm mẫu.
Không đợi bà ta đi ra ngoài, nàng mặc bộ váy lên người chỉ trong chớp mắt.
Sau đó, dường như nàng nhớ ra điều gì, đột nhiên "A” lên một tiếng.
"Nếu mặc váy hỉ lên người thì chính là tân nương, con không thể ra bên ngoài làm việc được. Trong nhà còn mấy bộ quần áo chưa giặt, giày cũng chưa chải sạch, ai lại để quần áo bị dơ vào trong hỉ phòng bao giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-6-tai-sinh-sau-khi-chet-kiep-song-thu-hai-2.html.]
Nàng đưa ánh mắt bối rối về phía Thẩm mẫu: "Nương, bây giờ phải làm sao ạ, đi gọi Trữ nhi cũng không được hay cho lắm?”
Nói rồi, nàng cúi xuống nhặt mấy bộ quần áo bẩn, dường như chuẩn bị ra ngoài giặt giũ trong bộ hỉ phục.
Mí mắt Thẩm mẫu giật giật, tại sao trước đây bà ta không phát hiện ra Tô Ngọc Uyển nhiều chuyện như vậy?
Nếu như nàng thực sự mặc bộ váy này ra sông giặt giũ thì mặt mũi gia tộc nhà họ Thẩm sẽ mất sạch không còn gì.
"Để đó, ta sẽ bảo Ninh nhi đi giặt."
Thẩm mẫu lấy quần áo bẩn từ trong tay nàng.
Vẻ mặt Tô Ngọc Uyển tràn ngập áy náy, lúc Thẩm mẫu chuẩn bị đi ra ngoài nàng lại chỉ tay vào mé cửa nói: "Nương, còn mấy đôi giày."
Thẩm mẫu sượng cứng mặt cúi người xuống, nhặt giày bỏ vào chậu gỗ. Bà ta cảm thấy bực tức vô cớ nhưng hiện tại bà ta lại không thể gây sự với Tô Ngọc Uyển.
Đại tôn tử quan trọng hơn cả.
Bà ta chỉ đành mang quần áo của mình và Thẩm Ninh ra ngoài, kêu nàng ta đi giặt.
Khi Thẩm Ninh nghe thấy mẫu thân muốn nàng ta giặt đồ thay cho Tô Ngọc Uyển, nàng ta nhảy dựng lên chất vấn.
"Nương, nương không bị choáng váng đấy chứ?”
Thường ngày, quần áo cả gia đình đều do Tô Ngọc Uyển giặt.
Nàng ta đã nhiều năm không phải giặt giũ, vì sao lại bắt nàng ta phải hầu hạ Tô Ngọc Uyển?
Sân Thẩm gia không lớn, cũng không cách âm, lời nói của Thẩm Ninh đều truyền vào tai Tô Ngọc Uyển không sót chữ nào.
Tô Ngọc Uyển nói với qua rèm cửa: "Nương, không sao đâu, ngài cứ đặt ở đó, lát nữa con sẽ đi giặt."
Lát nữa đến tối là thời điểm viên phòng, thời gian ngắn ngủi, không mang thai được, vậy chẳng phải sẽ uổng phí hay sao?
Bà ta cau mày nhìn Thẩm Ninh: "Hôm nay là ngày lành của đại ca và tẩu tử con, giặt quần áo thay cho tẩu tử thì c.h.ế.t à?”
Thẩm Ninh hiếm khi thấy mẫu thân tức giận, nàng ta vội vàng bĩu môi rụt cổ lại, miễn cưỡng bê chậu gỗ đi về phía bờ sông...