Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 44: Từ nay ta sẽ đi theo ngươi 2
Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:48:30
Lượt xem: 13
Bữa ăn này bằng tiền ăn của nàng trong một tháng.
Xuân Miên ngượng ngùng kéo tay nàng: "Bà chủ, ta ăn nhiều quá phải không?”
"Không vấn đề gì." Tô Ngọc Uyển an ủi: "Ta đã nói sẽ thưởng đồ ăn cho ngươi, nên chắc chắn đủ khả năng chi trả bữa ăn này."
Nghe vậy, Xuân Miên tươi cười: "Bà chủ tốt bụng quá."
Ra khỏi nhà hàng, thấy trời không còn sớm, Tô Ngọc Uyển nói: "Không còn sớm nữa, quay về nghỉ ngơi đi. Mà nhà ngươi ở đâu, có gần đây không?”
Xuân Miên gãi đầu nói: "Ta, ta không có nhà để về."
"Sao cơ?” Tô Ngọc Uyển sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Cô nương là trẻ mồ côi à?”
"Không phải." Xuân Miên lắc đầu: "Ta bị gia đình đuổi ra ngoài."
"Bị cha nương đuổi ra ngoài?” Tô Ngọc Uyển càng kinh ngạc hơn.
Cho dù tiểu cô nương này rất mạnh mẽ nhưng trông có vẻ chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà lại bị gia đình đuổi ra ngoài?
Nói đến chuyện này, Xuân Miên siết chặt nắm đấm: "Cha nương ta qua đời lâu rồi, chính là tẩu tử của ta, nàng ta cho rằng ta ăn quá nhiều, nói không thể nuôi ta nên đuổi ta ra ngoài."
"Đại ca muội thì sao, có phải tẩu tử lừa dối đại ca rồi đuổi muội ra ngoài đúng không?”
Xuân Miên căm hận nói: "Đại ca của ta nhát gan sợ tẩu tử, huynh ấy không quan tâm đến những chuyện này."
“Trời ạ...” Tô Ngọc Uyển không kìm được mà thở dài, tiểu cô nương này có cuộc sống khốn khổ quá.
Đột nhiên nhớ tới, vừa rồi trong nhà hàng, Xuân Miên nói từ giờ sẽ đi theo nàng.
Nàng lại cho rằng đó chỉ là câu nói đùa.
Nghĩ một hồi, Tô Ngọc Uyển nói với Xuân Miên: "Chúng ta quay lại cửa hàng trước đã."
Xuân Miên khó hiểu nhưng vẫn đi theo Tô Ngọc Uyển quay về cửa hàng.
Khi vào trong, lại đi tới hậu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-44-tu-nay-ta-se-di-theo-nguoi-2.html.]
Tô Ngọc Uyển chỉ vào một trong hai căn phòng ở hậu viện, nói với nàng ấy: "Muội có thể chọn ở một trong hai căn phòng này đều được. Trong này có sẵn giường, chăn đệm gối đều mới được chuẩn bị."
"Bà chủ...” Xuân Miên vành mắt đỏ hoe nhìn Tô Ngọc Uyển, không biết nói gì.
Tô Ngọc Uyển muốn vỗ vai nàng ấy để an ủi nhưng khi giơ tay lên mới phát hiện nàng không với tới
“...”
Nàng ngại ngùng rụt tay về, nói: "Từ giờ muội sẽ làm việc trong cửa hàng của ta, vậy nên ta sẽ cho muội ở lại đây, cứ yên tâm."
"Vâng, cảm ơn bà chủ, sau này ta sẽ chăm chỉ làm việc."
Kế tiếp, Tô Ngọc Uyển đưa cho nàng ấy chìa khóa cửa, lại đưa thêm năm văn tiền: "Sáng mai thức dậy nếu đói bụng, muội hãy mua vài cái bánh bao để lót dạ trước."
Nghe thấy có đồ ăn, Xuân Miên lại nở nụ cười: "Ta hiểu."
Sau khi nói xong, Tô Ngọc Uyển kêu Xuân Miên đóng cửa tiệm từ bên trong, rồi đi tới cửa thành.
Về đến thôn Vân Tây trời đã tối đen.
Vào sân, nàng đi thẳng đến viện phía Đồng. Trong khoảng thời gian này, nàng hầu như ăn tối trên trấn rồi mới về nhà, nên Thẩm bà tử cũng không để phần đồ ăn cho nàng.
Sau một ngày làm việc bận rộn, cơ thể toàn mồ hôi, Tô Ngọc Uyển vào bếp lấy xô nước nóng về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Trút bỏ được sự mệt mỏi trong ngày, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Á...”
Nàng vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy ngoài sân phát ra một tiếng hét đinh tai nhức óc.
Hình như là tiếng của Thẩm Ninh.
“Có chuyện gì thế, Ninh tỷ nhi?” Thẩm mẫu nghe thấy tiếng hét, vội vã chạy tới chỗ Thẩm Ninh.
Vừa bước vào cửa, bà ta đã bị gương mặt mọc kín các nốt đỏ của Thẩm Ninh dọa giật nảy mình: "Ninh tỷ nhi, khuôn mặt của con bị sao vậy?”
"Hu hu hu... nương, mặt của con, mặt của con bị hủy dung rồi." Thẩm Ninh khóc lóc với Thẩm bà tử.