Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 43: Từ nay ta sẽ đi theo ngươi

Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:48:07
Lượt xem: 8

Nghe thấy “Thêm đồ ăn”, mắt Xuân Miên sáng lên: "Cảm ơn bà chủ."

 

Sau đó nàng ấy càng mời chào cao giọng hơn.

 

Đáng nói là Xuân Miên chỉ vừa mới đến vào đầu buổi chiều mà doanh số bán hàng đã tăng lên đáng kể.

 

Đến buổi tối, Tô Ngọc Uyển dự tính được nàng ấy đã bán được ba lượng bạc chỉ trong một buổi chiều.

 

Cộng thêm hai lượng lúc buổi sáng, tổng số bạc hôm nay là năm lượng.

 

Có thể nói rằng, hôm nay là ngày nàng kiếm được nhiều tiền nhất kể từ khi bắt đầu làm buôn bán.

 

"Bà chủ, ta đã quét sạch sàn nhà và lau dọn khay đựng đồ rồi. Chúng ta mau đi ăn tối thôi."

 

Khi Tô Ngọc Uyển đang tính toán sổ sách, Xuân Miên đã nhanh tay dọn dẹp cửa hàng.

 

Hiệu suất làm việc này thực sự khiến Tô Ngọc Uyển bất ngờ.

 

Hôm nay có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, trong đó có một nửa công lao của Xuân Miên, nên Tô Ngọc Uyển quyết định thưởng cho nàng ấy.

 

Khóa cửa hàng lại, Tô Ngọc Uyển dẫn nàng ấy đến quán ăn đối diện.

 

Lần trước, nàng và La Tam Nương đến đây, cảm thấy đồ ăn khá ngon, giá cả cũng vừa phải.

 

Lên tầng hai ngồi, tiểu nhị nhanh chóng đến phục vụ đưa ra thực đơn, giới thiệu những món ăn đặc trưng của quán cho hai người bọn họ.

 

Xuân Miên vốn đói bụng từ lâu, giờ nghe thấy tiếng gà quay, cá om trong miệng tiểu nhị, nàng ấy càng nuốt nước bọt nhanh hơn.

 

Tô Ngọc Uyển liếc nàng ấy rồi nói với tiểu nhị: "Vậy thì mang lên đây một con gà quay, một con cá om, hai bát cơm và một bát canh."

 

"Được, hai người chờ một chút."

 

Hai người họ uống trà, một lúc sau, các món ăn được bê lên.

 

Nhìn món gà quay thơm lừng và món cá béo mập, Xuân Miên không chút e dè, xắn tay áo lên xé ngay cái đùi gà.

 

Vừa chuẩn bị cho vào miệng gặm, bỗng nhiên nàng ấy nhớ ra bà chủ đang ngồi ở đối diện.

 

Nàng ấy đưa đùi gà cho Tô Ngọc Uyển, ngại ngùng cười: "Bà chủ ăn trước đi."

 

Tô Ngọc Uyển nhịn cười nói: "Ngươi ăn đi, ở đây vẫn còn.”

 

Nghe thế, Xuân Miên há miệng cắn một miếng lớn.

 

Miếng gà này ngoài giòn trong mềm, thịt thơm ngọt, thực sự rất ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-43-tu-nay-ta-se-di-theo-nguoi.html.]

 

Chỉ vài ba miếng cắn, một cái đùi gà đã được gặm sạch sẽ.

 

Sau đó, tiểu nhị mang cho mỗi người một bát cơm.

 

Xuân Miên lau dầu mỡ trên đầu ngón tay, xấu hổ nói với Tô Ngọc Uyển: "Bà chủ, từ nhỏ ta đã ăn rất nhiều, bát cơm này không đủ cho ta ăn...”

 

Tô Ngọc Uyển thản nhiên nói: "Không đủ ăn lại gọi tiếp."

 

"Ta sợ ngươi phải tốn kém...”

 

"Ta đã nói tối nay sẽ thưởng thêm đồ ăn cho ngươi, ngươi cứ ăn thoải mái đi."

 

Nàng không dự đoán được bữa cơm sẽ hoành tráng đến mức nào nhưng dù ăn nhiều đến mấy chắc cũng chỉ thêm một bát cơm chứ bao nhiêu.

 

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã khiến nàng hoàn toàn choáng váng.

 

Tiểu nhị bưng lên thêm năm bát cơm.

 

Năm bát !!!

 

Những người ngồi xung quanh đều ngạc nhiên mở to mắt quan sát.

 

Tô Ngọc Uyển cũng ngơ ngác.

 

Xem ra nàng đã đánh giá thấp lượng ăn của Xuân Miên.

 

Xuân Miên đã ăn hết ba bát cơm lớn trong cái nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh.

 

Nàng ấy thấy thực khách ở bàn bên đều nhìn về phía này, trong miệng thỉnh thoảng lại thốt ra lời chế giễu, khiến cho nàng ấy tức giận.

 

"Nhìn gì!” Xuân Miên hung dữ trừng mắt về phía những người đó.

 

Đám người kia đều sợ hãi, vội vàng thu hồi tầm mắt.

 

Lúc quay sang nhìn Tô Ngọc Uyển, đã đổi thành gương mặt cười toe toét: "Chuyện này... bà chủ, ngươi sẽ không ghét bỏ việc ta ăn quá nhiều chứ?”

 

Tô Ngọc Uyển cười: "Không đâu."

 

"Tốt quá, ngươi đúng là một bà chủ tốt bụng. Từ nay về sau ta sẽ đi theo ngươi." Xuân Miên và một miếng cơm lớn rồi chân thành nói.

 

Tô Ngọc Uyển “...”

 

Ăn xong, thanh toán tiền  tổng cộng hết hai xâu tiền.

 

Bây giờ Tô Ngọc Uyển mới hiểu vì sao khi đó Xuân Miên nói chỉ cần bao ăn là được, có lương hay không không quan trọng.

Loading...