Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 40: Mất tiền 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:36:56
Lượt xem: 14
"Ra vậy, nhưng sau này cô nương vẫn tiếp tục chịu mất tiền để giữ chân khách hàng à?” Với phương thức kinh doanh của Tô Ngọc Uyển, La Tam Nương vẫn thấy mơ hồ không rõ.
Tô Ngọc Uyển nói: "Đương nhiên là không rồi, hiện tại cần thu hút khách hàng nên mới sử dụng, để cho bọn họ truyền bá Tú Ngọc Các, đến khi cửa tiệm tích lũy được một lượng khách quen thuộc nhất định rồi, thì sẽ bắt đầu kiếm tiền từ họ."
“Ta hiểu rồi, Tô cô nương, ngươi có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy quả thực quá lợi hại.” La Tam Nương nghe xong đã hiểu rõ, nhìn Tô Ngọc Uyển với ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Phải nói rằng Tô cô nương không chỉ có đầu óc kinh doanh mà còn rất can đảm. Đổi lại là nàng ta, sẽ không có lá gan mạo hiểm như vậy.
Tô Ngọc Uyển cười khiêm tốn: "Ta chỉ đúc rút lại kinh nghiệm bán hàng rong trên phố mấy năm qua thôi."
"Nhân tiện, hôm nay rất cảm ơn ngươi đã giúp ta, không có ngươi ta không thể làm được hết việc, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm tối nhé."
La Tam Nương cũng đói bụng từ lâu, nghe Tô Ngọc Uyển nói như vậy cũng không từ chối.
Sau khi khóa cửa tiệm, cả hai đi sang tiệm ăn đối diện.
Tô Ngọc Uyển gọi một bàn đồ ăn, cảm ơn La Tam Nương đồng thời chúc mừng việc khai trương cửa hàng hôm nay.
Trên bàn ăn, La Tam Nương cười vui vẻ, trong ngày hôm nay gần một nửa số lót giày đã được tặng, có nghĩa sắp tới sẽ phải bổ sung thêm nhiều. Tô Ngọc Uyển giao việc này cho nàng ta, nàng ta lại có việc làm để kiếm thêm chút thu nhập.
Ăn uống xong hai người cùng nhau rời khỏi quán ăn.
Một tên khất cái què từ bên cạnh đi tới, tay cầm một cái bát gốm nứt nẻ chìa ra trước hai người họ và cầu xin: "Cầu xin hai vị cô nương thương xót, cho xin vài xu."
Thấy vậy, La Tam Nương lấy ra vài văn tiền bỏ vào bát nứt của tên khất cái.
"Cảm ơn cô nương, cảm ơn cô nương...”
Tên khất cái cảm ơn rối rít rồi ôm cái bát khập khiễng bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-40-mat-tien-2.html.]
"Tô cô nương, làm sao thế?” Thấy Tô Ngọc Uyển nhìn chằm chằm theo bóng lưng tên khất cái, La Tam Nương hỏi.
Tô Ngọc Uyển không trả lời, giật mình tỉnh lại, nàng vội vàng đuổi theo hướng tên khất cái rời đi.
Thấy vậy, La Tam Nương cũng đuổi theo.
Nhưng tên khất cái đã biến mất.
La Tam Nương thấy vẻ mặt Tô Ngọc Uyển luôn bình tĩnh nay hiện ra nét hoảng loạn, thấp giọng hỏi: "Tô cô nương, ngươi biết tên khất cái đó ư?”
Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Uyển mới bình tĩnh lại, ánh mắt xa xăm nói: "Trên tay phải của hắn ta có vết sẹo, giống y hệt với vết sẹo trên tay của kẻ đã bắt cóc và bán ta đi ngày đó."
Vừa rồi, nàng vô tình nhìn thoáng qua một vết sẹo trên mu bàn tay phải của tên khất cái.
Trong trí nhớ mơ hồ, nàng nhớ được kẻ đã bán nàng cho bọn buôn người cũng có một vết sẹo y như vậy trên mu bàn tay phải.
Từ ngày nàng bị bắt cóc và bán đi đến nay đã hơn mười năm, nàng đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của kẻ đó, nhưng vết sẹo trên mu bàn tay hắn ta đã khắc sâu vào ký ức của nàng.
Đáng tiếc, tên khất cái đã biến mất, nàng không thể xác định được hắn ta có phải là kẻ đã bắt cóc nàng hay không.
La Tam Nương nghe thấy điều này có chút kinh ngạc, không ngờ ngày còn nhỏ Tô cô nương đã phải trải qua hoàn cảnh như vậy.
"Nếu tên khất cái kia thực sự là kẻ đã bắt cóc ta thì có lẽ ta sẽ tìm ra được lai lịch của chính mình thông qua hắn ta."
Tô Ngọc Uyển bị bắt cóc và bán cho bọn buôn người từ khi còn rất nhỏ, sau đó được Thẩm gia mua về làm nàng dâu nuôi từ bé cho Thẩm Tự, nàng hoàn toàn không còn ký ức gì về gia đình của mình.
Manh mối duy nhất chính là kẻ bắt cóc nàng.
Nghe nàng nói thế, La Tam Nương tiếp lời: "Nếu đã như vậy, ta sẽ giúp cô nương chú ý nhiều hơn, trấn Thanh Thủy này không lớn, những tên khất cái này thường tụ tập trong căn nhà đổ nát ở hẻm Móng Ngựa, có thể đến đó tìm kiếm nếu ngươi không tìm thấy hắn ta."