Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 39: Mất tiền
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:36:27
Lượt xem: 19
"Ta đã mua hết 200 văn ở đây, vậy ta có thể được nhận mấy đôi lót giày?”
"Có thể lấy ba đôi."
"Ơ, vậy còn ta thì sao? Ta có thể mua tầm 500 văn thì ta được nhận mấy đôi?”
"Ngươi có thể nhận 6 đôi."
Quả nhiên, chi tiêu càng nhiều thì phần quà càng nhiều. Thấy nhiều người đã được nhận “lót giày”, những người còn lại đang xem xét cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Một cặp lót giày giống như vậy ở bên ngoài phải mua với giá hai mươi văn tiền, nhưng nếu mua sắm ở đây lại có thể được nhận miễn phí, thật là hưng phấn.
Kết quả là, càng lúc càng có nhiều người tham gia vào đội ngũ nhận lót giày miễn phí.
Nhất thời Tô Ngọc Uyển không xoay sở nổi, nên phải nhờ tới La Tam Nương ở lại giúp đỡ.
La Tam Nương đương nhiên là đồng ý, dù sao nàng ta cũng đã từng tự bày quầy bán hàng cho nên những việc như thế này làm hết sức thuận tay.
Vì hoạt động tặng quà của Tô Ngọc Uyển đã thu hút được rất nhiều người nên hầu hết người trong cửa hàng đều xếp hàng để chờ nhận lót giày sau khi đã mua sắm.
Tô Ngọc Uyển chịu trách nhiệm thu tiền tại quầy, còn La Tam Nương đứng bên cạnh giúp phân phát lót giày.
Mãi cho đến lúc này nàng ta mới hiểu được vì sao Tô Ngọc Uyển lại kêu nàng ta thêu thật nhiều lót giày càng tốt, hóa ra không phải để bán mà lại để tặng miễn phí.
Lót giày tốt như vậy mà tặng miễn phí, La Tam Nương cảm thấy thật đau lòng.
Cùng lúc đó, dòng người xếp hàng để nhận lót đế giày đã xếp hàng ra tận bên ngoài cửa, khiến cho người qua đường đều tò mò và tụ tập xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-39-mat-tien.html.]
Có thêm càng nhiều người tràn vào cửa hàng sau khi biết được tặng lót đế.
Suốt cả ngày, hai tay của Tô Ngọc Uyển và La Tam Nương đều không ngừng nghỉ, một người không ngừng đếm tiền, một người không ngừng phát lót giày.
Hai người bận rộn tới mức không có thời gian ăn trưa, cho đến tận tối, lượng người mới giảm bớt.
Sau khi đưa miếng lót giày cho người khách cuối cùng, La Tam Nương kiệt sức ngồi bệt xuống ghế, tay của Tô Ngọc Uyển cũng đau nhức.
Thấy phần lớn đồ thêu trưng bày ra ban đầu đã được bán hết, La Tam Nương không dám tin, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu: "Tô cô nương, ngươi bán như thế này sẽ không bị lỗ chứ?”
La Tam Nương đã bán rong trên phố và trong các ngõ hẻm nhiều năm, nàng ta cũng thấy nhiều cửa hàng khai trương có tặng đồ, nhưng về cơ bản những món quà này đều vô giá trị.
Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy quà tặng là lót đế giày như thế này, mua càng nhiều thì quà tặng càng nhiều hơn.
Tô Ngọc Uyển mỉm cười: "Đúng là có thua lỗ."
La Tam Nương rất khó hiểu, những người khác đều kinh doanh để kiếm tiền, nhưng tại sao Tô cô nương lại bán lỗ.
Tô Ngọc Uyển mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Trong trấn này có rất nhiều cửa hàng thêu, giá cả cũng sàn sàn như nhau. Nếu như cửa hàng của ta không sử dụng phương thức kinh doanh đặc biệt thì không hút được khách hàng.”
La Tam Nương càng bối rối hơn: "Có nhiều cách để thu hút khách hàng, tại sao cô nương lại chọn cách thua lỗ?”
Tô Ngọc Uyển: "Rất nhiều cửa hàng trong trấn này cũng tặng đồ giảm giá, nhưng những thứ của ta đều đẹp hơn và thiết thực hơn, đương nhiên mọi người sẽ chọn mua ở chỗ ta."
Hơn nữa, tâm lý khách hàng muốn được tặng nhiều, nên sẽ mua nhiều hơn. Nên cho dù bị thua lỗ nhưng thu lại ta tăng được rất nhiều doanh số bán hàng.
Quan trọng nhất là ta đã tận dụng được lợi thế lớn, sau này mọi người mà muốn mua đồ thêu thì sẽ nghĩ đến Tú Ngọc Các của ta đầu tiên.
Để mở cửa hàng, đầu tiên là phải giữ được chân khách hàng, chỉ có giữ được khách thì mới có thể kiếm được tiền.