Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 36: Lật ngược 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:34:51
Lượt xem: 10
Nghe vậy, Thẩm Ninh nhìn về phía cái khăn tay, thấy một chữ Uyển nho nhỏ được thêu ở góc khăn.
Thẩm mẫu cũng nhìn thấy, vẻ mặt tối sầm lại, dùng ánh mắt hỏi Thẩm Ninh.
Tô Ngọc Uyển cười tủm tỉm: “Ninh muội nói rằng tên trộm đánh rơi một cái khăn tay, thấy khăn tay đó giống như cái của ta nên muội nghi ngờ ta là kẻ trộm. Bây giờ ta đã chứng minh được đây mới là khăn của ta, Ninh muội cũng nên giải thích khăn trong tay muội là của ai đi chứ?”
"Ngươi!" Thẩm Ninh vội vàng nhìn về phía Thẩm mẫu, phủ nhận: "Nương, khăn này không phải của con, khăn của con đã bị nước cuốn trôi từ lâu."
"Ninh muội nói khăn bị nước cuốn trôi nhưng có ai thấy không? Nếu không có người nhìn thấy, làm sao Ninh muội có thể chứng minh chỉ bằng lời nói từ một phía?" Tô Ngọc Uyển nhìn thẳng vào Thẩm Ninh, ánh mắt như thể nhìn rõ được lòng người, khiến cho Thẩm Ninh không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng.
Vẻ mặt Thẩm mẫu càng thêm tức giận, bà ta hỏi Thẩm Ninh: "Ninh tỷ nhi, con nói xem, khăn này là của con phải không?”
"Không phải, nương, thực sự không phải của con." Thẩm Ninh kiên quyết phủ nhận.
Tô Ngọc Uyển khẽ nhíu mày: "Ninh muội, bằng chứng không thể chối cãi, muội còn ngụy biện gì nữa. Khăn tay này rõ ràng là cái ta đưa cho muội lúc trước."
"Không đúng." Thẩm Ninh tức giận nói: "Tô Ngọc Uyển, đừng có vu cáo ta, khăn tay của ta đã bị nước cuốn trôi, rõ ràng khăn tay này là...”
"Ồ, có chuyện gì sao?” Tô Ngọc Uyển nhìn chằm chằm vào nàng ta.
"Là...”
Thẩm Ninh chần chừ không dám nói, nếu nàng ta lộ ra việc lấy khăn tay này từ trong phòng của Tô Ngọc Uyển thì sẽ lộ ra việc nàng ta cố tình gài bẫy Tô Ngọc Uyển.
Nhưng nếu nàng ta không nói ra, chắc chắn Tô Ngọc Uyển sẽ nói khăn này chính là của nàng ta.
Khoan đã ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-36-lat-nguoc-2.html.]
Vậy có nghĩa là, trong phòng của Tô Ngọc Uyển có hai cái khăn tay giống y hệt nhau sao?
Nàng ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Ngọc Uyển, bây giờ nàng ta mới nhận ra mình đã bị Tô Ngọc Uyển tính kế.
Chết tiệt!!
Vẻ mặt Thẩm mẫu tăm tối, hỏi lại: "Sao nào, Ninh tỷ nhi, con nói gì đi chứ."
Thẩm Ninh tức giận trừng mắt với Tô Ngọc Uyển, nhưng nàng ta chỉ đành phải thay đổi lời nói: "Có lẽ kẻ trộm là người trong thôn, khăn tay của con bị nước cuốn trôi, tình cờ bị kẻ đó nhặt được. Cho nên kẻ đó nhắm vào gia đình ta, sau đó cố ý đặt khăn tay ở cạnh rương, dùng nó để vu oan cho con và tẩu tử."
Tô Ngọc Uyển nhỏ giọng cười: "Cho nên hiện tại Ninh muội không còn nghi ngờ ta là người trộm bạc nữa chứ?”
Thẩm Ninh nghiến răng nói: "Bởi vì khăn tay của tẩu tử ở chỗ này, đương nhiên kẻ trộm không phải là tẩu."
"Ồ, vậy chẳng phải Ninh muội còn nợ ta một lời xin lỗi hay sao?”
"Ngươi!” Thẩm Ninh nghiến răng, đành phải cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi tẩu tử, là do muội không nhận ra, vu oan cho tẩu."
Trong lòng nàng ta thầm hận chỉ mong xé xác Tô Ngọc Uyển ra thành từng mảnh nhỏ.
Tô Ngọc Uyển lại nhìn về phía Thẩm mẫu: "Nương, giờ con đã được chứng minh vô tội, nương tính toán thế nào về chuyện để tướng công hòa ly với con đây?”
Vẻ mặt Thẩm mẫu vô cùng khó coi: "Trong chuyện này con bị oan, nên ta sẽ rút lại lời nói ban nãy."
Vừa nói bà ta vừa hung hăng lườm Thẩm Ninh. Nếu không phải con ranh này thề sống c.h.ế.t là cái khăn kia là của Tô Ngọc Uyển thì bà ta đã không bị vả mặt như vậy.
Lúc này, Thẩm Ninh rụt cổ lại như vịt, không dám thốt ra một tiếng nào.
“Nhân tiện, Ninh muội nghi ngờ chuyện này là do người trong thôn làm, nương, nương có muốn báo quan không?” Tô Ngọc Uyển nhìn hai người hỏi.