Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 34: Kẻ trộm 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:33:42
Lượt xem: 14
"Tô cô nương, đã xong, đủ bốn mươi lăm lượng bạc. Thấy Tô Ngọc Uyển, La Tam Nương đưa toàn bộ số tiền cho nàng.
Tầm mắt rơi vào tờ ngân phiếu mười lượng, mắt Tô Ngọc Uyển nheo lại.
Thẩm Ninh quả thực lấy trộm tiền của Thẩm mẫu!
Rốt cuộc La Tam Nương cũng không kìm được sự tò mò trong lòng, nàng ta cẩn thận hỏi: "Tô cô nương, ta mạn phép nhiều lời một câu, không biết giữa ngươi và tiểu cô có thù oán gì không?”
Hỏi ra khỏi miệng La Tam Nương lại có chút hối hận, dù sao đây cũng là chuyện nhà của Tô Ngọc Uyển, nàng ta hỏi thẳng thừng như vậy thực sự không hay lắm.
Tô Ngọc Uyển nhìn bạc trong tay mình, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng: "Đúng là có thù hận, ta làm việc này chỉ để lấy lại tiền vốn của ta!”
Kiếp trước, cả nhà bọn họ đã hút m.á.u uống tủy của nàng. Lợi dụng nàng xong còn giẫm lên xác nàng và hài tử để bám vào giàu sang quyền thế.
Kiếp này, sao nàng có thể để cho bọn họ được như ý nguyện!
Nghe thấy vậy, La Tam Nương cảm thấy bối rối. Thấy vẻ mặt Tô Ngọc Uyển lạnh lùng đến đáng sợ, nàng ta cũng không dám hỏi nữa.
Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Uyển lấy lại bình tĩnh và nói với nàng ta: "Lần này phải cảm ơn ngươi rất nhiều."
La Tam Nương cười chân thành: "Tô cô nương đừng khách khí, từ giờ ta sẽ theo cô nương kiếm tiền, nếu sau này có chuyện gì thì cứ gọi ta."
Thành thật mà nói, nàng ta cảm thấy sự xuất hiện của Tô Ngọc Uyển như dẫn đường cho nàng ta đi qua bóng tối, kéo nàng ta lại từ vực thẳm.
Hiện tại nàng ta đã được cho cơ hội kiếm tiền, cô nương này quả thực là quý nhân của nàng ta.
Bản năng mách bảo nàng ta rằng, đi theo quý nhân là chính xác.
Tô Ngọc Uyển bắt tay vào công việc: "Nhân tiện, ta sẽ giao cho ngươi một chuyện quan trọng”
Nghe vậy, ánh mắt La Tam Nương sáng lên, đi theo nàng đến quầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-34-ke-trom-2.html.]
Nhìn thấy Tô Ngọc Uyển lấy ra vài miếng lót giày, một miếng vải bông trắng và vài cuộn chỉ thêu.
"Lần này càng thêu nhiều đế lót giày càng tốt, để chuẩn bị cho việc khai trương cửa hàng."
"Ta thêu lót giày là tốt nhất." La Tam Nương hỏi: "Cô nương khi nào lấy, có quy định thời gian không?”
"Không quy định thời gian, khi nào xong thì mang đến đây”
"Vậy được, ta nhất định chăm chỉ thêu, sẽ không khiến cho cô nương phải thất vọng."
Sau khi La Tam Nương nhận đồ rồi rời đi, Tô Ngọc Uyển đóng cửa hàng, mang số bạc trên người đến tiền trang đổi thành ngân phiếu, bỏ vào trong người rồi quay về thôn Vân Tây.
...
Tại Thẩm gia, trong sân vắng lặng.
Tô Ngọc Uyển vừa bước vào phòng phía Đông thì đãnhìn thấy Thẩm bà tử đang ngồi trên giường với vẻ mặt giận giữ, còn Thẩm Ninh thì đứng ở bên cạnh.
Mẫu nữ hai người như đang chờ để thẩm vấn.
Tô Ngọc Uyển giả vờ bối rối, đi tới hỏi: "Nương, có chuyện gì vậy?”
Thẩm bà tử hừ mũi lạnh lùng đáp: "Đúng là đã xảy ra chuyện, Thẩm gia ta bị trộm!” Vừa bói, ánh mắt bà ta còn liếc xéo vào Tô Ngọc Uyển, dường như chắc chắn nàng chính là "tên trộm".
"Bị trộm? Sao có thể!” Tô Ngọc Uyển tỏ ra kinh ngạc: "Trong nhà bị mất gì không?”
"A, tẩu không biết bị trộm gì hay sao? Tẩu tử, còn giả vờ làm gì chứ?" Thẩm Ninh ở bên cạnh âm dương quái khí.
Tô Ngọc Uyển nhìn nàng ta, khó hiểu hỏi: "Ninh muội nói thế là có ý gì?”
Thẩm Ninh giễu cợt, lấy ra khăn tay thêu hình hoa lan: "Kẻ trộm lấy toàn bộ số bạc trong phòng nương, vô tình làm rơi một khăn tay. Nhưng sao ta lại thấy khăn tay này giống hệt khăn tay của tẩu tử vậy?”