Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 33: Kẻ trộm
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:33:07
Lượt xem: 21
La Tam Nương khó xử nói: "Ba hộp này đã được người khác định trước rồi, không thể bán cho cô nương được."
Thẩm Ninh kiêu ngạo: "Nếu như định trước rồi thì cứ để họ chờ lấy từ lô hàng sau là được."
"Nhưng... chuyện này...” La Tam Nương vẫn do do dự dự.
Thẩm Ninh không kiên nhẫn: "Ta cho thêm bạc là được chứ gì."
Nói rồi nàng ta móc ra ba mươi lạng bạc, thêm một treo tiền đồng.
La Tam Nương lắc đầu: "Rất xin lỗi cô nương, ba hộp này được đặt mua với giá mười bốn lượng một hộp. Vậy nên nếu cô nương nhất định muốn lấy trước, thì ngươi phải trả giá cao hơn mới được, ta sẽ để lại cho cô nương."
Mười bốn lượng bạc một hộp?
Thẩm Ninh sững sờ, đột ngột lùi về phía sau.
Ba mươi lượng bạc này là tiền hồi môn của nàng ta, Thẩm mẫu giấu kĩ càng, nàng ta trộm lấy ra, số tiền còn lại nàng ta đã phải tiết kiệm từ lâu mới được.
Tổng cộng chỉ có ba mươi một lạng, không đủ rồi.
Nàng ta quả thực không còn tiền.
"Cô nương thấy thế nào, ngươi có quyết định chưa?” La Tam Nương lên tiếng đúng lúc: "Cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ lần này thì ngươi đợi hai tháng nữa mới có hàng."
Hai tháng, Thẩm Ninh không chờ nổi.
Nàng ta nghiến răng, nói: "Ta thanh toán 2 hộp trước, hộp còn lại ngươi giữ lại cho ta, hiện tại, ta quay về lấy bạc ngay."
La Tam Nương cười nói: "Được rồi, ta sẽ giữ lại cho cô nương, ngươi phải nhanh lên mới được."
Sau đó Thẩm Ninh bắt xe bò quay về Thẩm gia, đúng dịp Thẩm mẫu đã ra ngoài giặt quần áo không có ở nhà, nàng ta lẻn vào phòng Thẩm bà tử, đóng cửa lại, lấy chìa khóa từ dưới chân giường ra, nhẹ nhàng mở khóa rương gỗ đặt cuối giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-33-ke-trom.html.]
Dưới đáy rương có một túi tiền.
Mở túi tiền ra, bên trong có một tờ ngân phiếu mười lượng và một ít bạc vụn
Thẩm Ninh nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy bất an. Nếu mẫu thân biết mình lấy trộm tiền bạc thì e rằng sẽ bị đánh gãy tay.
Nàng ta không thể khiến mẫu thân nghi ngờ bản thân đã lấy được...
Sau khi nhét toàn bộ số bạc trong túi vào ngực, nàng ta cảnh giác liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc chắn Thẩm bà tử vẫn chưa về thì nhanh chóng mở cửa rồi chạy sang viện phía Đông.
Thẩm Ninh bồn chồn lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một cái khăn lụa có thêu hoa lan trong giỏ để trên bàn trà.
Nàng ta ngơ ngác, khăn lụa này nhìn quen quen, gần giống cái lúc trước Tô Ngọc Uyển tặng cho nàng ta. Nhưng trước đây không lâu, khi giặt đồ, nàng ta vô tình để nước cuốn trôi mất.
Cầm lấy khăn tay, nàng ta rón rén quay lại phòng của Thẩm bà tử, cố ý đặt cái khăn tay ở nơi dễ thấy cạnh rương.
Nửa giờ sau, nàng ta lại lên đến trấn trên.
La Tam Nương nhìn thấy nàng ta, mỉm cười chào đón: "Ai dô, cô nương, ngươi đã đến rồi. Từ lúc ngươi rời đi, có rất nhiều người đã đến hỏi ba hộp kem dưỡng da này với giá cao, nhưng ta đều không bán mà giữ chúng lại cho cô nương."
Thẩm Ninh cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi nhiều, ta mang bạc đến rồi, ngươi xem thử đã đủ chưa?”
Nàng ta lấy toàn bộ số tiền trong người ra, La Tam Nương đếm đếm, rồi cười nói: "Đủ rồi, không hơn không kém, chính xác là bốn mươi lăm lượng bạc."
"Vậy thì tốt." Thẩm Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bán ba hộp kem Ngọc Bích cuối cùng cho Thẩm Ninh, La Tam Nương thu dọn quầy hàng rồi rời đi.
Cầm món đồ trong tay, Thẩm Ninh có chút đắc ý, cũng may mà nàng ta mua được. Mặc dù có chút đau lòng khi tiêu hết toàn bộ số của hồi môn, nhưng nàng ta lại cảm thấy chỉ cần bản thân trở nên xinh đẹp thì có thể gả vào gia đình giàu có thì số tiền này tiêu cũng đáng.
...
La Tam Nương rời đi, nàng ta vòng đến cửa hàng của Tô Ngọc Uyển.