Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 31: Dự đoán
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:31:59
Lượt xem: 11
Bữa trưa, Thẩm bà tử thực sự hầm một con gà.
Hai mẹ con bà ta nhìn Tô Ngọc Uyển ăn thịt gà một cách thích thú mà trong lòng như đang rỉ máu.
Đặc biệt là Thẩm Ninh, trong mắt nàng ta như có một con dao.
Gà trong nhà nuôi để đẻ trứng bán lấy tiền, ngay cả huynh trưởng trong ngày yết bảng cũng chỉ được ăn mấy quả trứng luộc.
Nhưng vì lời nói của Tô Ngọc Uyển, mẫu thân của nàng ta đã thịt một con gà.
Tô Ngọc Uyển này càng ngày càng phiền phức!
Sau khi ăn xong, Tô Ngọc Uyển lại ngồi xe bò của Lý thúc lên thị trấn, khi đến cửa hàng thì thấy La Tam Nương đang đứng chờ ở đó.
La Tam Nương cũng nhìn thấy nàng.
Lúc trước, Tô Ngọc Uyển đã ước định địa điểm gặp mặt ở đây, La Tam Nương còn không hiểu ra sao, cho đến khi thấy nàng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nàng ta đột nhiên tỉnh táo lại: "Tô cô nương, cửa hàng này là của ngươi à?”
Tô Ngọc Uyển gật đầu: "Ngươi đã phải đợi lâu rồi. Vào đây nói chuyện."
Lúc này, những người thợ thủ công đều đã về nhà ăn trưa, sau khi hai người bước vào, Tô Ngọc Uyển đóng cửa cửa hàng lại.
La Tam Nương ngẩng đầu nhìn nội thất mới tinh bên trong, mỉm cười khen ngợi: "Cửa hàng này sửa sang lại quá."
Tô Ngọc Uyển mỉm cười, mời nàng ta ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Cửa hàng vẫn chưa khai trương, không có trà nóng mời ngươi, xin Tam Nương thứ lỗi."
"Tô cô nương khách khí quá, nhân tiện mẫu hoa văn lần trước ngươi đưa cho ta, ta đã thêu xong rồi, ngươi cảm thấy nó như thế nào?”
La Tam Nương từ trong túi hành lý lấy ra sáu cái khăn tay thêu.
Hoa văn trên mỗi cái khăn đều không giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-31-du-doan.html.]
Tô Ngọc Uyển rất kinh ngạc, chưa tới ba ngày nàng ta đã thêu xong, nếu không nhìn kĩ còn không thấy cả mũi kim.
"Quá tuyệt vời, thêu rất tinh xảo và tinh tế." Tô Ngọc Uyển khen ngợi không chút do dự.
La Tam Nương mỉm cười: “Có thể lọt vào mắt cô nương là may mắn.”
Tô Ngọc Uyển xem xong, nói với nàng ta: "Dựa theo lời ta nói lúc trước, những thứ này ta sẽ trả cho ngươi 200 văn tiền."
Nghe vậy, La Tam Nương mỉm cười vui vẻ: "Cảm ơn Tô cô nương."
Sáu cái khăn tay có giá là 200 văn, tính ra là hơn ba mươi văn tiền một cái. Lợi nhuận cao hơn nhiều so với việc nàng ta tự bán ở quầy của chính mình.
Ngay tức khắc, trong lòng nàng ta thầm biết ơn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển lấy túi tiền, đếm hai trăm văn trả cho nàng ta.
Sau khi nhận tiền, vành mắt La Tam Nương đỏ hoe, cầm tiền trong tay lòng nàng ta cảm thấy tin tưởng hơn.
Sau đó nàng ta lại hỏi Tô Ngọc Uyển: "Tô cô nương, ngươi còn có việc gì nữa không, ta biết thêu rất nhiều thứ, bao gồm cả túi thơm và đai áo.
Tô Ngọc Uyển mỉm cười: "Đương nhiên là có việc làm, hai ngày sau ngươi lại đến."
"Được, được." La Tam Nương đáp lời, rồi chuẩn bị rời đi.
Tô Ngọc Uyển ngăn nàng ta lại: "Đúng rồi, ta quên nói với ngươi một chuyện."
"Tô cô nương, ngươi nói đi."
"Hai ngày tới, cô nương lần trước đã mua hai hộp kem Ngọc Bích của ngươi có thể sẽ đến thị trấn tìm ngươi."
La Tam Nương nghe thấy vậy, lập tức hoảng sợ: "Tìm ta?”
Lần trước, nàng ta sợ Tô Ngọc Uyển sẽ đến nha môn kiện mình nên đồng ý với Tô Ngọc Uyển làm một chuyện.
Ngày hôm sau dựng sạp cách cổng trấn không xa, cao giọng rao hàng bình thường.
Dựa theo phân phó của Tô Ngọc Uyển, nếu một cô nương mặc váy hồng, trên mũi có nốt ruồi đen đến hỏi giá thì nàng ta sẽ giải thích tác dụng của kem dưỡng da Ngọc Bích thêm ảo diệu hơn, khiến cô nương kia thành công mua được.