Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 29: Nghi ngờ.
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:30:48
Lượt xem: 14
Tô Ngọc Uyển nhỏ giọng trả lời: "Không ạ."
Nghe xong Thẩm mẫu tức giận: "Nói cho ta biết vì sao lại không viên phòng?”
Tô Ngọc Uyển mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Thẩm mẫu đuổi Thẩm Ninh ra bên ngoài.
Thẩm Ninh vẫn đang ngồi chờ xem kịch hay, không tình nguyện đành phải rời khỏi phòng chính.
“Tự ca nhi khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tại sao lại không thể viên phòng, ngươi làm thê tử kiểu gì vậy!” Thẩm mẫu nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo.
Lần trước không viên phòng được là có nguyên nhân, lần này Thẩm Ninh không hề gây chuyện, Tô Ngọc Uyển cũng đã điều dưỡng thân thể được một tháng, vậy mà vẫn không thể viên phòng, đây là có chuyện gì.
Thẩm gia cưới nàng về để nối dõi tông đường, kéo dài hương khói, nếu như không làm được thì cần nàng có lợi ích gì!
Sau khi im lặng một hồi, Tô Ngọc Uyển mở miệng giải thích: "Không phải con không muốn viên phòng, mà là... tướng công không muốn viên phòng với con."
Thẩm bà tử cau mày: "Tự nhi không muốn? Làm sao có thể."
Tuy rằng Thẩm Tự thờ ơ với Tô Ngọc Uyển nhưng cũng không đến mức chán ghét, hắn ta làm sao có thể không đồng ý viên phòng.
Tô Ngọc Uyển nói với giọng bất bình: "Nếu không phải tướng công tự mình vào thư phòng để ngủ thì làm sao con có thể đưa chàng ấy sang bên đó được?"
Thẩm bà tử càng thêm khó hiểu, rõ ràng tối hôm qua, khi bà ta nói chuyện với Tự nhi, hắn ta không hề tỏ ra miễn cưỡng.
Tại sao hắn ta lại chạy đến ngủ ở thư phòng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-29-nghi-ngo.html.]
"Hay là do ngươi hầu hạ không tốt?” Thẩm bà tử nghi ngờ nhìn nàng.
Tô Ngọc Uyển nói: "Nếu như nhi tức hầu hạ không tốt, tướng công mắng con vài câu là xong nhưng đây, tướng công còn không cho con thay áo ngoài cho chàng ấy, con không nghĩ ra được, chỉ sợ...”
"Sợ cái gì?” hai mắt Thẩm bà tử híp lại.
"Con sợ rằng tướng công ở bên ngoài có người khác, chàng không muốn viên phòng với con." Nói xong, Tô Ngọc Uyển tỏ ra oán hận, muốn khóc.
Thẩm bà tử nghẹn lời, rồi vội vàng mắng: "Nói nhảm, Tự ca nhi ngày nào cũng ở trong thư viện học tập, làm sao có thời gian ra ngoài, ngươi là tức phụ của nó, không tìm hiểu nguyên nhân ở phía mình, lại đi nghi ngờ phu quân mình."
Tô Ngọc Uyển quyết tâm: "Nếu không phải như vậy, nhi tức cũng không tìm được lý do vì sao chàng ấy không muốn viên phòng với con."
Thẩm bà tử cũng nghẹn ngào, đồng thời trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ Tự nhi thực sự yêu thích nữ nhân khác ở bên ngoài?
Nhớ tới thái độ lạnh lùng thờ ơ của Tự ca nhi với Tô Ngọc Uyển ban sáng, ánh mắt Thẩm mẫu thêm tối lại.
Lại nghe thấy Tô Ngọc Uyển nói tiếp: "Từ khi đến Thẩm gia, con đã tận tâm tận lực hầu hạ tướng công, để chàng ấy tập trung vào học tập, mấy năm nay còn chạy ngược chạy xuôi khắp nơi kiếm sống nuôi gia đình. Nếu phu quân ở bên ngoài có sự quan tâm khác, cuối cùng hòa ly với con để thành thân với người đó, thực sự là vô ơn...”
Thẩm bà tử giật mình, vội vàng bước lại gần ngăn nàng nói tiếp: "Con đang nói linh tinh gì thế, có lẽ ban ngày Tự nhi đọc sách mệt mỏi, sao có thể có người ở bên ngoài được?"
Danh tiếng người đọc sách rất quan trọng, đặc biệt là những người như Thẩm Tự, mấy đời mới sinh ra một người có danh vọng.
Thẩm bà tử hy vọng hắn ta có thể quang tông diệu tổ, nếu như bị mang tiếng xấu thì tương lai của hắn ta sẽ bị hủy hoại.
Nhưng Tô Ngọc Uyển vẫn không từ bỏ: "Nếu như chỉ vì mệt mỏi chuyện học hành, vậy thì cứ nghỉ ngơi là được, vì sao phải đến thư phòng trốn tránh con? Nương chất vấn con như vậy nhưng lại bảo vệ tướng công, thực sự khiến nhi tức đau lòng."
"Ta không có ý đó." Thẩm mẫu thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: "Là hiểu lầm chút thôi."