Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 23: Ngã bệnh
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:26:50
Lượt xem: 22
Có thêm mười lượng từ Thẩm bà tử, trong tay nàng có tổng 30 lượng bạc. Ngày hôm sau Tô Ngọc Uyển đến trấn trên thuê cửa hàng.
Phụ nhân mập mạp nhìn mười lượng bạc trong tay, thái độ với Tô Ngọc Uyển đã tốt hơn nhiều.
Vẻ mặt khinh thường người khác đã trở nên hòa nhã hơn.
Toàn bộ quá trình ký khế ước cho thuê đều tươi cười hớn hở.
"Được rồi, khế ước thuê cửa hàng đã ký xong, chúc mừng Tô cô nương, từ giờ trở đi ngươi sẽ là chủ nhân của cửa hàng này. Ta sống ở ngõ Thanh Hoa, trên phố Nam, nếu có chuyện gì có thể đến đó tìm ta."
"Cảm ơn bà chủ."
"À, từ giờ cứ gọi ta là Tôn nhị tỷ là được."
Tôn nhị tỷ đưa hai cái chìa khóa cho Tô Ngọc Uyển, Tô Ngọc Uyển lại hỏi nàng ta trong trấn có thợ thủ công nào nhận việc sửa chữa hay không? Tôn nhị tỷ chia sẻ toàn bộ những gì mình biết cho Tô Ngọc Uyển.
Sau đó, Tôn nhị tỷ rời đi, Tô Ngọc Uyển dùng chìa khóa mở cửa hàng, sau khi bước vào, nàng đứng trong cửa hàng của chính mình, cảm thấy vui sướng chưa từng có.
Thuê cửa hàng tốn mười lượng bạc, nàng còn dư lại hai mươi lượng, vì vậy cần phải tính toán thật kĩ việc dùng hai mươi lượng này để cải tạo cửa hàng.
Mặc dù hiện tại cửa hàng vẫn có thể sử dụng được nhưng lại quá mất mỹ quan. Nếu mở cửa buôn bán, ấn tượng của khách hàng với cửa hàng rất quan trọng, không nên đánh giá thấp điều này.
Tôn nhị tỷ cho biết có một cửa hàng thợ mộc có thể nhận lời sửa chữa, Tô Ngọc Uyển tìm đến theo địa chỉ.
Chủ tiệm mộc là Lưu lão, một lão nhân râu tóc bạc phơ, hiền từ và tốt bụng. Khi biết Tô Ngọc Uyển muốn sửa sang cửa hàng, ông lão nhanh chóng mời nàng đến sảnh chính uống trà bàn chuyện cụ thể.
Tô Ngọc Uyển đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ông chủ, ta nghe nói ngài có nhận sửa chữa cửa hàng, xin hỏi chi phí sửa chữa toàn bộ cửa hàng là bao nhiêu?”
Lưu chưởng quầy vuốt bộ râu trắng, tươi cười nói: "Nếu không có yêu cầu đặc biệt về chất liệu và kiểu dáng thì ít nhất là bốn mươi lượng."
Nghe vậy Tô Ngọc Uyển hít sâu một hơi.
Ít nhất là bốn mươi lượng bạc, nhưng trong tay nàng chỉ còn hai mươi lượng bạc, còn lâu mới đủ.
Nhưng cửa hàng cũng đã thuê rồi, nếu không sửa chữa thì khi nào mới có thể mở cửa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-23-nga-benh.html.]
Tô Ngọc Uyển lại nói chuyện với chưởng quầy Lưu một lần nữa, biết được thời gian sửa chữa toàn bộ cửa hàng sẽ mất khoảng hai tháng, trong đó còn cần phải thuê thêm hai đến ba thợ mộc và thợ sơn.
Trước khi sửa chữa, nàng phải thanh toán một phần tiền đặt cọc. Sau khi sửa xong nàng sẽ thanh toán toàn bộ số tiền còn lại và tiền công cùng lúc.
Nói cách khác, Tô Ngọc Uyển có thể để cho bọn họ sửa chữa trước, trong hai tháng này nàng sẽ chuẩn bị thêm bạc.
"Được, vậy thì bắt đầu sửa chữa đi." Theo yêu cầu của cửa hàng, Tô Ngọc Uyển thanh toán mười lăm lượng bạc tiền đặt cọc.
Lưu chưởng quầy nhận bạc vui vẻ nói: "Được rồi, cô nương quả là người hào sảng, ta đưa cho ngươi chứng từ, ngày mai bắt đầu cho người đến sửa chữa."
Sau khi việc sửa chữa kết thúc, Tô Ngọc Uyển nhất định phải tìm đủ số bạc còn lại để thanh toán.
Số tiền này, vẫn nên do Thẩm gia lấy ra!
...
Một tháng thời gian trôi qua, nhiệt độ trong không khí trở nên mát mẻ.
Sau khi uống thuốc được một tháng, khí sắc của Tô Ngọc Uyển trông tốt hơn trước rất nhiều, màu da xỉn và tái nhợt cũng trở nên trắng sáng hơn.
Sau khi thức dậy, nàng dọn dẹp đơn giản rồi chuẩn bị ra khỏi nhà,đi lên trấn trên.
Đi tới cổng viện, Thẩm Ninh ngăn nàng lại: "Tẩu tử, tẩu không thấy mẫu thân bị bệnh hay sao? Sao tẩu còn ra ngoài?”
Lần trước, Tô Ngọc Uyển yêu cầu Thẩm bà tử một lúc lấy ra mười lượng bạc với lý do điều dưỡng thân thể, đã khiến cho Thẩm bà tử tiếc đứt ruột một thời gian dài, đến hai hôm vừa rồi thì đổ bệnh.
Vì bị bệnh nên toàn bộ việc nhà đều rơi vào người Thẩm Ninh.
Từ trước đến nay Thẩm Ninh vẫn luôn lười biếng, thường ngày Thẩm bà tử bắt nàng ta làm việc gì đó, nàng ta đều kêu ca không ngừng. Hiện tại phải nấu cơm, giặt quần áo, gánh nước chẻ củi, nàng ta không chịu đựng nổi.
"Mẫu thân ta bị bệnh hai ngày nay, ngoại trừ một lần đưa nước, ngươi không hề quan tâm hầu hạ dù chỉ một chút. Đây là điều nàng dâu nên làm à?”
Tô Ngọc Uyển hỏi một cách trào phúng: "Mẫu thân bị bệnh, không phải còn có nữ nhi là ngươi sao? Ngươi không thể hầu hạ mẫu thân ngươi?”