Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 20: Cá cắn câu 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 17:16:14
Lượt xem: 11
Thẩm Ninh ngồi bên cạnh nghe thấy thế mặt hiện đầy vẻ khinh thường. Chỉ là một đứa con dâu nuôi từ bé, được người khác nịnh bợ hai câu, thực sự cho rằng mình có thể sánh được với tiểu thư nhà giàu hay sao, thật nực cười.
Kim Thúy Lan phớt lờ nàng ta, tiếp tục tâng bốc Tô Ngọc Uyển.
Thẩm Ninh khinh thường hừ lạnh, khi nàng ta trở nên xinh đẹp, những kẻ này muốn đến nịnh hót cũng không có cửa đâu.
Xe bò lắc lư suốt chặng đường, khi đến cửa thành, Kim Thúy Lan xuống xe, lão Lý vung roi xua bò, hướng về phía huyện thành.
"Này, khoan đã, ta cũng muốn xuống đây." Thẩm Ninh ngăn lão Lý lại.
Tô Ngọc Uyển hỏi nàng ta: "Muội không đến huyện thành để gặp đại ca muội à?”
Thẩm Ninh do dự nói: "Ta, ta bỗng nhớ tới một chuyện, lần sau ta sẽ đến gặp huynh ấy."
"Được rồi, làm việc xong thì nhớ về sớm." Tô Ngọc Uyển giả vờ quan tâm khuyên nhủ.
"Không cần ngươi phải lo." Thẩm Ninh không hề cảm kích, lạnh lùng trả lời rồi xoay người bước đi.
Khóe môi Tô Ngọc Uyển đầy vẻ giễu cợt.
"Lý thúc, chúng ta đến huyện thành thôi."
"Được."
Xe bò chạy thẳng đến huyện thành, Tô Ngọc Uyển đến thư viện Văn Tuyên, rồi nhờ người gác cổng giúp đỡ gửi hành lý cho Thẩm Tự.
"Ngọc Uyển?”
Khi nàng vừa xoay người chuẩn bị rời đi, vừa lúc Thẩm Tự từ thư viện đi ra.
Người gác cổng thấy hắn ta đến, vội vàng đưa đồ đạc cho hắn ta.
Hiện tại là giờ nghỉ giải lao, rất nhiều học sinh đều chú ý về phía này.
Tô Ngọc Uyển biết Thẩm Tự không muốn đồng môn của hắn ta biết về việc nàng là con dâu nuôi từ bé.
Nếu không phải vì mục đích chờ cá cắn câu, nàng thực sự không muốn đi chuyến này. Hiện tại đồ cũng đã giao tận tay, nàng không muốn nán lại chút nào, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Không ngờ, Thẩm Tự lại đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-20-ca-can-cau-2.html.]
"Ngọc Uyển, nàng chờ một chút."
Tô Ngọc Uyển nhíu mày rồi đứng lại.
Thẩm Tự đi đến trước mặt nàng, khi nhìn rõ vẻ mặt nàng, hắn ta chợt sửng sốt.
Vốn quen với khuôn mặt mộc mạc của nàng, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy nàng trang điểm nhẹ như vậy.
"Nàng hôm nay... rất đẹp...’
Hắn ta nhỏ giọng nói, hai má vô thức ửng hồng.
Vẻ mặt Tô Ngọc Uyển lạnh nhạt đáp: "Thiếp còn bận chút việc, thiếp đi trước." Nói rồi nàng đi thẳng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, trong lòng Thẩm Tự dâng lên niềm cô đơn khó hiểu. Đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi có người gọi hắn ta mới quay về thư viện.
Tô Ngọc Uyển ngồi xe lão Lý về thị trấn.
Sau khi xuống xe, nàng đi thẳng đến hẻm cuối phố Tây.
Trong hẻm, một phụ nhân mặc áo xanh đang đứng, người này chính là La Tam Nương.
Lúc La Tam Nương nhìn thấy nàng, bà ta mỉm cười nói: "Cô nương, ngươi đến rồi."
Tô Ngọc Uyển khá bất ngờ khi bà ta đúng giờ như vậy: "Mọi chuyện thế nào rồi, đã làm xong chưa?”
"Xong rồi." La Tam Nương móc từ trong n.g.ự.c áo ra hai mươi lượng bạc trắng như tuyết, cười nói: "Đủ hai mươi lượng bạc, chuẩn."
Tô Ngọc Uyển nhận lấy bạc, liếc mắt nhìn bà ta: "Ngươi không bị lộ mặt chứ?”
"Cô nương đừng lo lắng, ta đã dùng mành che khuôn mặt."
"Làm tốt lắm."
La Tam Nương nhân cơ hội nói: "Cô nương, ngươi đã nói sẽ không tố cáo ta...”
Tô Ngọc Uyển mỉm cười: "Ta đã hứa với ngươi thì sẽ không nuốt lời, nhưng sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Nếu ngươi tiếp tục bán thứ này một lần nữa, thì cho dù ta tha cho ngươi, người khác cũng sẽ không bỏ qua đâu."
La Tam Nương gật đầu lia lịa: "Cô nương yên tâm, ta sẽ không bao giờ dám nữa."