Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 19: Cá cắn câu
Cập nhật lúc: 2024-10-19 17:15:32
Lượt xem: 16
Lúc quay trở lại Thẩm gia trời đã tối hẳn, căn phòng phía Đông đã được Thẩm bà tử sơn lại, hai tấm đệm chăn mới đã được trải trên giường.
Tô Ngọc Uyển dọn đồ về căn phòng đó.
Bữa tối cực kì đơn giản, một nồi cháo gạo lứt, một đĩa măng xào và vài cái bánh bao chay.
Trong lòng Thẩm Ninh nhớ thương tiên dược, khi ăn cơm có chút lơ đãng.
Thẩm bà tử vừa ăn vừa thở dài: "Ôi, từ lúc Tự ca nhi rời đi, ta luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết nhi tử của ta ở thư viện thế nào, có thể tự chăm sóc bản thân được không nữa."
"Nương, tướng công đã lớn như vậy, chàng ấy sẽ tự biết chăm sóc bản thân thật tốt." Tô Ngọc Uyển an ủi đúng lúc: "Nếu như nương thực sự lo lắng, ngày mai con sẽ đi huyện thành mua sợi tơ, tiện đường con sẽ qua chỗ tướng công xem thế nào."
Ánh mắt Thẩm mẫu sáng lên: "À, sáng nay ta quên đưa đế giày cho nó, ngày mai ngươi tiện thể mang theo. Thời tiết sắp trở lạnh rồi, mang thêm cho Tự ca nhi hai bộ quần áo."
"Ta cũng đi." Thẩm Ninh đột ngột nói.
Thẩm bà tử cau mày hỏi: "Con định làm gì?”
"Con... con cũng muốn đến gặp đại ca."
Nói xong, Thẩm Ninh nhìn vào Tô Ngọc Uyển: "Tẩu tử, ngày mai tẩu đi vào lúc nào?”
Tô Ngọc Uyển khẽ nhướng mày: "Canh bốn."
"Được."
Sau khi Tô Ngọc Uyển ăn xong và rời khỏi phòng chính, Thẩm Ninh nói với Thẩm mẫu: “Nương, nương lấy hai mươi lượng bạc từ trong của hồi môn đưa cho con.”
Thẩm mẫu sửng sốt trong giây lát, hỏi: "Con muốn lấy hai mươi lượng bạc để làm gì?”
Thẩm Ninh đắn đo một lúc rồi nói: "Con muốn mua một ít đồ trang điểm dưỡng da trang linh tinh."
"Vậy thì không cần đến hai mươi lượng, hai lượng là thừa đủ rồi."
"Nương à, đồ trang điểm dưỡng da có giá hai lượng bạc thì tốt thế nào được. Con đã đến tuổi thành thân, nếu không ăn mặc trang điểm cho đẹp thì sao có thể tìm được một gia đình tốt được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-19-ca-can-cau.html.]
Dù chỉ là những lời lấy cớ cho qua chuyện nhưng đó cũng là những gì Thẩm Ninh nghĩ trong lòng.
Nàng ta muốn gả vào gia đình giàu có để có một cuộc sống sung sướng.
Tuy nhiên, nàng ta lại không có vẻ ngoài xinh đẹp, vì thế phải tính toán cho bản thân.
Nếu như loại tiên dược kia có thể làm cho nàng ta trở nên xinh đẹp, thì việc gả vào gia đình quyền quý chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm mẫu không khuyên can được, nên quay về phòng lấy hai mươi lạng bạc đưa cho nàng ta, dặn dò liên tục: "Ngoài việc mua đồ trang điểm dưỡng da, không được tiêu xài linh tinh."
Thẩm Ninh tươi cười gật đầu: "Nương, con biết rồi ạ”
...
Ngày hôm sau, Thẩm Ninh dậy từ rất sớm.
Tô Ngọc Uyển gói ghém tất cả những món đồ Thẩm mẫu muốn gửi đi vào trong bọc hành lý. Sau khi ăn sáng xong, nàng và Thẩm Ninh leo lên xe bò của lão Lý để đến huyện thành.
Ngoài hai người bọn họ trên xe bò còn có một phụ nhân ăn mặc rách rưới tên Thôi Kim Lan, cũng đi lên trên trấn để mua đồ.
Khi Thúy Kim Lan nhìn thấy hai người, nàng ta mỉm cười chào hỏi: "Thẩm tức phụ và Thẩm Ninh muội cũng lên trấn mua đồ à, trùng hợp quá."
Thẩm Ninh kiêu ngạo liếc nhìn nàng ta một cái rồi vênh mặt sang một bên. Từ khi đại ca đạt giải Nguyên, a miêu a cẩu nào cũng dán vào lôi kéo quan hệ, thật là bực bội.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Kim Thúy Lan cứng lại.
"À, ta đến huyện thành để đưa chút đồ vật cho tướng công. Tô Ngọc Uyển mỉm cười trả lời, hóa giải sự lúng túng của Kim Thúy Lan.
Kim Thúy Lan cười nói: "Vẫn là Thẩm tức phụ tính tình tốt, Thẩm giải Nguyên thật may mắn khi có nương tử như ngươi."
Tô Ngọc Uyển ngượng ngùng cười: "Tẩu tử nói đùa."
"Người ta nói người có việc vui thì tinh thần phấn chấn, từ khi phu quân muội trở thành Giải Nguyên lang, ta thấy Ngọc Uyển muội càng ngày càng xinh đẹp, nếu ăn mặc chỉnh tề một chút e rằng ngay cả tiểu thư phú hộ trên trấn cũng phải thua ba phần."