Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 11: Nuốt cơn giận

Cập nhật lúc: 2024-10-19 17:07:37
Lượt xem: 29

Ngày hôm sau, trời đã sáng trắng mà Tô Ngọc Uyển vẫn chưa dậy, Thẩm bà tử đành phải tự thân vào bếp nấu bữa sáng.

 

Thẩm Ninh ngái ngủ đi tới cửa phòng bếp, thấy mẫu thân mình đang nấu ăn liền hỏi: "Sao nương lại nấu ăn nữa? Tô Ngọc Uyển đâu?”

 

"Vẫn chưa dậy." Thẩm mẫu thêm một cây củi vào lò bếp, đầu cũng không nâng đã trả lời.

 

Thẩm Ninh nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy không hài lòng: "Con thức dậy cũng đã canh giờ nào rồi? Nàng ta vừa thành thân lại ngủ nướng, quả thực không biết nghe lời. Nương, nương không nên chiều theo nàng ta, nương phải nghiêm khắc hơn và lập ra quy củ."

 

Thẩm mẫu liếc nhìn nàng ta, tức giận nói: “Nếu đêm qua không phải ngươi gây ra chuyện như vậy, làm sao ta phải làm mấy thứ này?”

 

Nghe vậy, Thẩm Ninh mím môi: "Nàng ta đâu có bị lửa đốt, rõ ràng là nàng ta đang lười biếng."

 

"Được rồi, con cho rằng chuyện phiền toái mà tối qua con gây ra còn chưa đủ hay sao? Con làm việc của mình đi."

 

Tâm nguyện được bế tôn tử đã tan tành, Thẩm bà tử không cho Thẩm Ninh vẻ mặt thiện cảm.

 

Thẩm Ninh giận dỗi hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

 

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Thẩm bà tử đi ra sân, thấy Thẩm Tự từ thư phòng bước ra. Bà ta mỉm cười với nhi tử: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, con đi rửa mặt đi."

 

Thẩm Tự gật đầu, rửa mặt sạch sẽ rồi đi vào phòng chính.

 

Thẩm Ninh nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: "Đại ca, chuyện tối hôm qua... Muội xin lỗi...”

 

Nàng ta thận trọng liếc nhìn huynh trưởng, lo lắng hắn ta sẽ thực sự tức giận.

 

Thẩm Tự nhìn vào nàng ta, nhẹ giọng nói: "Ngồi xuống ăn đi, sau này đừng làm những chuyện lộn xộn như vậy nữa."

 

Thẩm Ninh vui mừng khôn xiết, nàng ta biết đại ca vẫn luôn yêu thương mình, vì thế nàng ta lại vui vẻ như thường: "Ninh nhi biết."

 

Thấy hai huynh muội nói nói cười như thường ngày, Thẩm mẫu cảm thấy nhẹ lòng.

 

Thẩm Tự cầm bát lên, nhớ tới cả buổi sáng đều không gặp Tô Ngọc Uyển, nên thuận miệng hỏi: "Sao không thấy Ngọc Uyển đâu?”

 

Thẩm mẫu tiếp lời: "Nàng ta còn chưa dậy."

 

Thẩm Tự khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy nói: "Con đi xem thế nào."

 

"Ngồi xuống ăn đi." Thẩm mẫu ngăn hắn ta lại: "Nàng ta đói khắc sẽ tự ra ngoài ăn sáng, lát nữa con còn phải đến thư viện, đừng chậm trễ.”

 

Thẩm Tự không nghĩ nhiều, lại ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-11-nuot-con-gian.html.]

 

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm mẫu thu dọn hành lý cho Thẩm Tự, kéo tay hắn ta khuyên nhủ:

 

"Tự ca nhi, sau khi đến thư viện phải chăm sóc tốt cho bản thân."

 

"Còn nữa, thư viện huyện rất xa, con lên trấn trên thuê xe ngựa mà ngồi, đừng vì tiết kiệm vài đồng bạc mà khiến bản thân mệt mỏi."

 

"Con biết rồi, nương đừng lo lắng." Thẩm Tự đáp.

 

Lúc này, Tô Ngọc Uyển chậm rãi đi ra khỏi phòng.

 

"Nương, con xin lỗi, con dậy muộn." Nàng bước đến, cúi đầu ngại ngùng nói.

 

Thẩm mẫu đè nén bất mãn trong lòng xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không sao cả."

 

Thẩm Ninh ở bên cạnh nhìn thấy, cười lạnh nói: "Hừ, nhìn toàn bộ thôn Vân Tây mà xem, chưa từng thấy tức phụ mới nhà ai ngủ nướng cho đến khi mặt trời lên cao bằng cây sào mới dậy, không biết nhà chúng ta cưới tức phụ hay cưới tổ tông nữa."

 

Tô Ngọc Uyển mỉm cười nhìn nàng ta: "Đáng lẽ phải dậy từ sớm, nhưng tối qua ngủ không ngon, toàn thân đau nhức ê ẩm, có lẽ tối hôm qua bị hỏa hoạn làm cho kinh hãi."

 

"Ngươi!”

 

Thẩm Ninh nghẹn lời, vẻ mặt hết trắng lại xanh.

 

Thẩm mẫu kéo Thẩm Ninh sang một bên, tỏ vẻ lo lắng nói với Tô Ngọc Uyển: "Nếu con cảm thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi trước đã, sức khỏe quan trọng hơn."

 

Tô Ngọc Uyển cười nhẹ: "Tướng công sắp phải đi xa, cho dù khó chịu đến mấy con cũng muốn đi tiễn chàng ấy."

 

Rồi đi tới trước mặt Thẩm Tự, nhỏ giọng nói với hắn ta: "Tướng công, đi đường bảo trọng."

 

Không còn gì khác.

 

Thẩm Tự khẽ nhíu mày, trước đây mỗi lần hắn ta phải đi ra ngoài, Tô Ngọc Uyển sẽ cẩn thận dặn dò nhưng hôm nay ngay cả một câu quan tâm cũng không có.

 

Hắn ta không khỏi nhìn nàng hai lần, nàng vẫn đoan trang và lãnh đạm như cũ.

 

Nhưng đôi mắt có vẻ tĩnh lặng và khác biệt hơn một chút.

 

Tô Ngọc Uyển cười dịu dàng với hắn ta: "Tướng công, có chuyện gì sao?”

 

Sau khi định thần lại, Thẩm Tự đè nén suy nghĩ của mình, giải thích với Tô Ngọc Uyển: "Ngọc Uyển, sau khi ta đi, xin nhờ nàng chăm sóc nương và Ninh nhi, nàng là tẩu tử nên bao dung với Ninh nhi nhiều hơn."

 

"Tướng công, chàng nói gì vậy? Có nương ở đây, thiếp tin rằng Ninh muội sẽ không bao giờ làm chuyện bốc đồng như tối qua nữa, nương nói có đúng không?” Tô Ngọc Uyển mỉm cười nhìn về phía Thẩm mẫu.

Loading...