Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam - Chương 1: Thư đến lại là hưu thư

Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:59:35
Lượt xem: 32

Sau kỳ thi mùa xuân kết thúc, Đại Cảnh bước vào tháng Tư.

 

Phủ Bảo Bình, huyện Tùng Dương, thôn Vân Khê.

 

Vừa sáng sớm, Thẩm bà tử đã nghe thấy tiếng chim hỉ thước kêu ngoài cửa sổ. Bà ta ngồi trên giường bên cạnh cửa sổ thêu mẫu giày, tiện tay cầm cuốn Hoàng Lịch trong giỏ kim chỉ ra lật xem.

 

Trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Theo lý mà nói, tin tức về việc Tự Ca Nhi thi đỗ Trạng nguyên đã truyền về lâu như vậy rồi, đáng lẽ nó cũng nên gửi về một bức thư về nhà mới đúng chứ.”

 

Đối diện, Tô Ngọc Uyển đã mang thai đủ tháng vuốt ve bụng bầu to tròn, mỉm cười: "Nương à, kinh thành không giống như ở nông thôn chúng ta. Tướng công thi đỗ Trạng nguyên, chắc là có rất nhiều việc đối nhân xử thế phải lo liệu, nhất thời không thể lo chuyện trong nhà cũng là điều dễ hiểu."

 

"Đúng đúng, là nương nôn nóng quá."

 

Thẩm bà tử nghe xong, mỉm cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt đã sâu hơn mấy phần.

 

Kể từ khi nhi tử Thẩm Tự thi đỗ Trạng nguyên, mỗi lần đi ra ngoài, Thẩm bà tử đều nghe được người trong thôn gọi mình là "lão phu nhân". 

 

Danh xưng này khiến cho sống lưng bà ta thẳng tắp lên.

 

Bà ta trái trông phải ngóng, mong chờ ngày nhi tử có thể gửi thư về đón cả gia đình bọn họ lên kinh thành, để bà ta có thể chính thức trở thành "lão phu nhân" như lời mọi người vẫn gọi.

 

Nhưng rồi cuốn Hoàng Lịch đã lật đến sắp phai màu, mà trong kinh thành vẫn không có bất cứ tin tức gì truyền đến.

 

Thẩm bà tử tính tình nóng vội, càng đợi không được càng sốt ruột, trong đầu hiện lên bao nhiêu suy nghĩ rối bời.

 

Ngược lại, Tô Ngọc Uyển ngồi đối diện lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.

 

Nàng là con dâu nuôi từ nhỏ của Thẩm gia, từ nhỏ đã hầu hạ, chăm sóc Thẩm Tự.

 

Những năm qua, vì để chu cấp cho Thẩm Tự ăn học, nàng đã học cách buôn bán lặt vặt.

 

Vì muốn tiết kiệm chi tiêu, Tô Ngọc Uyển không dám thuê cửa hàng, ngày ngày phải đi bán hàng rong khắp các hang cùng ngõ hẻm.

 

Có khi để mua cho Thẩm Tự một cây bút hay một thỏi mực, nàng phải mang theo một hũ dưa muối từ nhà, gặm màn thầu khô cứng suốt hơn nửa tháng.

 

Nàng không dám bệnh, không dám ngã quỵ, vì chỉ cần ngã một cái, tiền bạc sẽ không đủ để trang trải học phí trong thư viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-1-thu-den-lai-la-huu-thu.html.]

Cũng may, nàng vất vả đi sớm về tối bao nhiêu năm nay không hề uổng phí.

 

Thẩm Tự thi đỗ, còn là Trạng nguyên có thể khiến cho mộ tổ tông bốc lên khói xanh

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Ngọc Uyển hơi nhếch lên. Nàng cúi xuống nhìn xuống bụng của mình.

 

Thẩm Tự và nàng chỉ mới viên phòng vào năm ngoái, sau đó bởi vì muốn chuyên tâm cho việc thi cử, chàng vẫn luôn ở lại thư viện, cho đến khi lên kinh thành dự kỳ thi mùa xuân.

 

Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn chưa biết rằng mình sắp làm cha.

 

Cho dù lúc này Thẩm Tự có gửi thư thì với tình trạng của Tô Ngọc Uyển, nàng cũng không thể lập tức lên kinh thành  được. 

 

Muốn lên kinh, ít nhất cũng phải đợi nàng hết thời gian ở cữ.

 

Tô Ngọc Uyển cũng không sốt ruột,  nàng đã nuôi dưỡng tướng công bao nhiêu năm, người ở đó, cùng sẽ không chạy đi được. 

 

Sớm muộn gì cũng sẽ đoàn tụ thôi.

 

Điều quan trọng bây giờ là yên tâm chờ đến ngày lâm bồn, đến lúc đó lên kinh thành sẽ mang đến cho hắn ta một niềm vui bất ngờ.

 

Khi bà bà và nhi tức đang trò chuyện, ngoài cổng viện đột nhiên vang lên tiếng của tiểu cô Thẩm Ninh đầy phấn khởi: “Nương, nương ngươi mau ra đây, đại ca gửi thư về rồi!”

 

Thẩm bà tử nghe xong, vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy nữ nhi đang cầm chặt bức thư trong tay.

 

Bà ta mừng rỡ không kìm được nụ cười: "Chẳng trách sáng sớm nay nương nghe thấy tiếng chim hỉ thước kêu, đúng là có tin vui."

 

Thẩm bà tử tiện tay ném giày mẫu lên bàn cạnh giường, quay đầu dặn Tô Ngọc Uyển: “Bụng con đã lớn, đừng cử động lung tung, để nương ra xem thư."

 

Đại tôn nhi sắp chào đời, nhi tử cũng gửi thư về. 

 

Song hỷ lâm môn, bà ta không muốn có chuyện xui xẻo nào xảy ra vào thời điểm quan trọng này.

 

Trong lòng đầy kích động, Thẩm bà tử bước xuống giường, đưa tay vén rèm cửa.

 

Đúng lúc đó, Tô Ngọc Uyển vốn đang ngồi im lặng, đột nhiên nhíu mày lại, trong bụng truyền đến đau đớn từng cơn khiến nàng gần như không thể ngồi vững, nàng chống tay lên tủ cạnh giường, hơi nghiêng vai dựa vào.

 

"Nương ơi..."

Loading...