Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Trường Sinh nắm lấy tay Hà Tĩnh Như, nhẹ nhàng : “Ca ca trong xương cốt là tùy hứng, phàm là thứ thích thì tuyệt đối đụng tới, ý cũng tuyệt đối giữ bên . Cho dù chỉ là ứng phó triều thần, cũng sẽ tìm đại một về Hoàng Hậu. Ca ca thích Hà tỷ tỷ đó.”

Hai mắt Hà Tĩnh Như trừng to: “Sao thể...”

“Sao thể?” Sở Trường Sinh nghiêng đầu : “Nữ tử như Hà tỷ tỷ, nam tử nào mà động lòng?”

Hà Tĩnh Như khổ.

Một nữ tử gia thế như nàng, lớn tuổi, còn một đàn cần chăm sóc như nàng, nam nhân nào gặp cũng tránh xa ba thước.

Hoàng Thượng sẽ thích nàng ư?

Thật quá hoang đường.

Nàng đang định mở miệng chuyện thì bỗng nhiên thấy một tiếng hét t.h.ả.m từ cách đó xa vọng tới.

“Là tiếng của ca ca!”

Sở Trường Sinh lập tức dậy chạy về phía , Hà Tĩnh Như cũng theo sát phía .

Nhóm thư đồng đang bận rộn xung quanh thấy tiếng động cũng liền chạy tới.

Chỗ đó một cái hố to, hẳn là bẫy rập thợ săn bố trí để săn thú, kết quả Sở Hoằng Du đào rau dại rơi .

Sở Trường Sinh vội vàng hỏi: “Ca ca, , ?”

Sở Hoằng Du ngẩng đầu lên, thấy thật nhiều đang châu đầu miệng hố to, lo lắng , Hà Tĩnh Như cũng ở trong đó.

Hắn giơ tay đỡ trán: “Thật mất mặt, quá mất mặt.”

Đi đào rau dại mà còn lọt hố, đời chắc vị hoàng đế nào xui xẻo như nhỉ?

“Hoàng Thượng, tới cứu ngài!”

Lâm Đông Đông hai lời liền nhảy xuống , đó để Sở Hoằng Du cưỡi lên , mấy thư đồng ở ba chân bốn cẳng kéo Sở Hoằng Du lên.

Chỉ thấy vị hoàng đế ngăn nắp hoa lệ khi nãy giờ dơ bẩn, từ đầu đến chân đều là bùn đất, tóc tai rối bù.

Gà Mái Leo Núi

Sở Hoằng Du cảm giác bản còn mặt mũi nào để gặp nữa.

“Hoàng Thượng, ngài .” Trần Tam vội an ủi: “Trước cả bọn cũng từng trải qua chuyện , cần để trong lòng.”

Lâm Đông Đông hùa theo : “Khi còn nhỏ, Hoàng Thượng trộm rời cung đến nhà , lúc đốt pháo vô tình thiêu cháy y phục, cuối cùng cởi truồng mà hồi cung, cũng chẳng mất mặt lắm mà...”

“Lâm Đông Đông!!!”

Sở Hoằng Du thật sự nhịn nổi nữa, trừng mắt Lâm Đông Đông.

“Không Hoàng Thượng, đều là một nhà cả.” Trần Tam mở miệng: “Biểu tỷ cũng lắm chuyện , đúng biểu tỷ.”

Sở Hoằng Du: “...”

Thật là chuyện thì , kể chuyện dở.

Hà Tĩnh Như nghẹn , lấy một chiếc khăn từ trong tay áo đưa cho Trần Tam: “Ngươi giúp Hoàng Thượng lau bùn đất mặt .”

Trần Tam nhận lấy chiếc khăn trắng, đang tay thì Sở Hoằng Du đoạt lấy, lạnh lùng : “Mấy các ngươi theo trẫm qua đây.”

Tám thư đồng liền theo Hoàng Thượng rừng cây.

Chỉ chốc lát , Hà Tĩnh Như thấy Hoàng Thượng một bộ y phục, áo là của Trần Tam, quần là của Lâm Đông Đông... Cách ăn mặc khiến nàng ngỡ như trông thấy Vu Hoành.

Nếu coi Hoàng Thượng là Vu Hoành, nàng sẽ còn câu nệ như nữa. Một đứa trẻ trạc tuổi tiểu biểu nhà , gì đáng sợ hãi cơ chứ.

Một đám trở bờ sông, bắt đầu nướng hươu hoa mai, còn hai con thỏ và ba con cá tươi rói.

Sở Hoằng Du chọn một con cá mập nhất, dự định đích nướng cho Hà Tĩnh Như ăn. Hắn để nàng tâm ý của .

Thật còn ngót nghét chín năm trời, nhưng tuổi nàng còn nhỏ, thể nào đợi nữa.

“Hoàng Thượng, để giúp nướng cá.” Lâm Đông Đông chạy tới.

Sở Hoằng Du xua tay: “Không cần, tự .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-508.html.]

Bởi mang đế vị, từ nhỏ đến lớn nào từng đích động tay những việc thế . Chẳng mấy chốc, cá nướng cháy khét.

Hắn sốt ruột gỡ bỏ phần cháy khét cá xuống, nào ngờ khiến ngón tay bỏng, tức khắc khẽ rít lên một tiếng.

Sở Trường Sinh đầu: “Ca ca, thế?”

Sở Hoằng Du che giấu ngón tay bỏng, sắc mặt vẫn thản nhiên, cất lời: “Không , lấy cho ít gia vị .”

Chưa đợi Sở Trường Sinh tay, Trần Tam nhanh nhẹn đưa gia vị bên cạnh tới tận tay Sở Hoằng Du.

Ngay đó, Trần Tam nữa quẩn quanh bên cạnh Sở Trường Sinh nịnh nọt: “Công chúa thích ăn phần nào của hươu hoa mai, nướng riêng cho công chúa.”

Sở Trường Sinh cảm thấy thật đau đầu.

Khi còn nhỏ, khi quen Trần Tam, tên tiểu tử vẫn luôn quẩn quanh bên cạnh nàng. Khi đó nàng còn nhỏ rõ sự tình, nay lớn khôn, lẽ nào còn thấu tỏ ?

Nàng thật sự ý gì với Trần Tam, mỗi khi thấy tìm tới là nàng chỉ chạy trốn.

nàng thể bỏ mặc một nữ nhân như Hà Tĩnh Như ở với một đám nam nhân, chỉ đành nhẫn nại tiếp lời Trần Tam: “Không cần, Lâm Đông Đông nướng tệ.”

“Tạ Trưởng công chúa khích lệ!” Lâm Đông Đông đắc ý phấn khởi mặt: “Chờ xem, sẽ hiển lộ tài nghệ cho Trưởng công chúa thưởng thức!”

Trần Tam tức giận trừng mắt Lâm Đông Đông, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Công chúa điện hạ tư tình với tên ngốc Lâm Đông Đông ư?

Giờ phút , Hà Tĩnh Như bên cạnh, để ý thấy ngón trỏ khẽ co rụt của Sở Hoằng Du xuất hiện một vết bỏng rộp nước lớn đầu ngón tay.

Nàng khẽ nhíu mày, tay cầm ấm nước bước đến: “Hoàng Thượng, xin đưa tay đây.”

Sở Hoằng Du ngày thường vốn là thông tuệ, nhưng lúc thể ở gần Hà Tĩnh Như thế , đầu óc lâm thời mất sự nhanh nhạy, ngơ ngẩn đưa tay .

“Không tay , là tay .” Hà Tĩnh Như khẽ thở dài, đó tưới nước lạnh lên ngón tay bỏng rộp nọ: “Hoàng Thượng thương, xin đừng gần bếp lửa nữa, để thần nữ nướng giúp , đảm bảo sẽ chín vàng thơm ngon.”

Nước lạnh như băng đổ lên ngón tay khiến Sở Hoằng Du dễ chịu hơn hẳn. Hắn hồn, khỏi thốt lên: “Hà tiểu thư quả là hiểu rộng.”

Trong lòng dâng lên chút mừng rỡ.

Nàng thể nhận thương, ắt hẳn nàng cũng để ý đến chăng?

Có lẽ việc hề khó như vẫn hằng tưởng.

“Đệ khi còn nhỏ cũng thường xuyên thương, bởi cũng đôi chút.” Hà Tĩnh Như đáp lời: “Hoàng Thượng cũng chỉ trạc tuổi nhà mà thôi.”

Sở Hoằng Du lập tức lòng lạnh giá.

Nàng quả nhiên chỉ xem như một ...

Hà Tĩnh Như cầm lấy con cá nướng khét , cẩn thận gỡ bỏ lớp da cháy khét bên ngoài, đó rắc thêm gia vị, kiên nhẫn nướng cho chín vàng.

Một đám tấp nập bận rộn, khi hoàng hôn buông xuống thì nướng xong xuôi món. Chư nhân quây quần an tọa t.h.ả.m cỏ, mỗi một chén tửu, chuẩn hưởng yến.

Trước mặt Sở Hoằng Du, chính là con cá do Hà Tĩnh Như tự tay nướng.

Vốn dĩ y tự tay nướng cá cho Hà Tĩnh Như, nhưng chẳng hiểu cớ gì, rốt cuộc thành nàng nướng cho y.

Hỡi ôi, y quả thật hóa thành tiểu cần nàng trông nom .

Y đang định động đũa thưởng thức cá nướng thì đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn tới.

“Đại ca, đại tỷ! Hai dám lén lút nơi đây chén thịt uống rượu, quả là quá đáng!”

Chỉ thấy Yến Vương mười hai tuổi chẳng từ nơi nào bất thình lình xuất hiện, cầm lấy hoa quả tửu mặt Sở Trường Sinh đoạt mất cá nướng của Sở Hoằng Du, mở miệng c.ắ.n một miếng lớn, còn bình phẩm rằng: “Mùi vị cá nướng quả là mỹ vị, thậm chí còn hơn hẳn cá chưng của Ngự Thiện Phòng.”

“Sở Hoằng Giác!” Sở Hoằng Du giận đến đỏ mặt tía tai: “Trả cá nướng cho !”

Sở Hoằng Giác hiển nhiên cố tình trêu chọc Sở Hoằng Du, chạy lăng xăng khắp nơi.

Lâm Đông Đông vội khuyên can: “Thánh Thượng, Yến Vương tuổi còn nhỏ, xin đừng so đo chấp nhặt, nếm thử cá nướng , còn mỹ vị hơn nhiều đó.”

“Ta chỉ món .” Sở Hoằng Du dậy: “Ta đếm ba tiếng, nếu trả con cá thì đừng trách khách khí.”

Sở Hoằng Giác khỏi rụt cổ .

Bình thường thích trêu chọc đại ca, nhưng khi đại ca thật sự nổi giận, vẫn chút sợ hãi. Hắn về phía Sở Trường Sinh cầu trợ.

 

Loading...