Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-10-04 05:23:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày thanh tú.

Chốn cung cấm chẳng yên , các thế lực móc nối chằng chịt, kẻ thiếu mưu lược như Khánh Hoa ắt sẽ dễ cuốn vòng xoáy tranh đoạt.

Song Khánh Hoa chính là nữ nhi ruột thịt của Hoàng thượng, con gái đến thăm phụ bệnh nặng, quả tình chẳng tìm cớ gì để ngăn cản.

Nàng ngập ngừng chốc lát cất lời: “Trong phủ vẫn còn nhiều sân viện bỏ , sẽ khuyên nhủ mẫu , bảo cùng .”

Cuộc chiến đoạt đích , nếu cẩn trọng một phen, ắt sẽ mất mạng như chơi.

Tuy nàng chẳng mấy ưa thích Khánh Hoa, song nàng tỷ của Sở Dực, ít nhiều cũng nên dè chừng.

“Cháu gần đây trong cung chẳng yên bình, cháu sẽ thuyết phục mẫu , xin cữu mẫu chớ lo lắng.” Mạnh Thâm nghiêm túc đáp.

Năm nay tiểu tử mười tuổi, còn là tiểu nhi vô tri nữa .

Gần đây ngoại công bệnh nặng, trong cung xảy muôn vàn biến cố, cháu ở Quốc Tử Giám cũng cảm nhận khí tức căng thẳng .

Nó cũng chẳng bản thể gì, chỉ đành gắng sức sách mà thôi.

Đêm đó, Vân Sơ trằn trọc an giấc.

Từ ngày gả phủ Sở Dực, nàng hiếm khi nhọc lòng mưu tính những việc . Giờ đây Sở Dực rời kinh, nàng chỉ thể một suy tư cho đến tận sáng sớm, quả thực hao tâm tổn sức vô cùng.

Gà Mái Leo Núi

Sáng tinh mơ, quản sự trong phủ đến bẩm báo công việc, Vân Sơ liền giao phó tất cả cho Thính Sương xử lý.

Thu Đồng đến tây sương phòng truyền đạt tin tức thám tử dò la cho nàng : “Mấy ngày nay Trang Thân Vương phi bái phỏng một thế gia đại tộc, các phủ hầu, phủ bá trong kinh thành, hào phóng tặng nhiều của hồi môn ngoài.”

Vân Sơ khẽ nhếch khóe môi.

Nữ tử dùng của hồi môn của để trải đường cho phu quân, quả là một hành vi thiếu khôn ngoan.

Đời nàng cũng từng như , đời Tô Tử Nguyệt cũng dấn bước vết xe đổ .

Nàng rơi kết cục độc chết, Tô Tử Nguyệt sẽ ...

Thu Đồng tiếp tục bẩm báo: “Trang Thân Vương Sở Thụy âm thầm triệu kiến của Phùng gia và Lâm gia...”

Vân Sơ hiểu rõ điều hơn ai hết.

Phùng gia là nhà đẻ của Thái Hậu, còn Lâm gia là nhà đẻ của mẫu phi Sở Thụy.

Hai gia tộc , Phùng gia lưu đày, Lâm gia chỉ là một quan lục phẩm nhỏ bé...

Sở Thụy rốt cuộc đang toan tính điều gì?

Vân Sơ nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Trong thể Sở Thụy một tử cổ, nếu thúc giục tử cổ khiến Hoàng thượng đề bạt Lâm gia thì Lâm gia sẽ quật khởi, trở thành trợ lực đắc lực cho Sở Thụy.

Nếu g.i.ế.c Sở Thụy một việc dễ dàng, chi bằng tìm cách khiến Hoàng thượng thể nào cảm nhận sự khống chế của cổ trùng...

“Thính Sương, chuẩn đôi chút, cung.”

Vân Sơ lập tức xiêm y, mang theo hai nha ngự xa giá cung.

Đến cửa cung, xuống xe ngựa, nàng cùng nha bộ đến Dưỡng Tâm Điện. Ngoài điện, chư vị thái y đang quỳ rạp, cùng với cung nữ và thái giám.

Ngày hôm qua Cao công công tử vong, Hoàng thượng lập tức hôn mê, liên tục thổ huyết. Toàn bộ Thái Y Viện đều tới bắt mạch mà vẫn tìm căn nguyên bệnh tình.

“Phế vật, một lũ phế vật! Khụ khụ khụ!”

Âm thanh giận dữ của Hoàng thượng từ trong đại điện vọng .

“Hoàng thượng, xin bớt giận.” Thục phi ôn nhu : “Đây là phương t.h.u.ố.c mà mười mấy vị thái y dày công nghiên cứu chế biến, Hoàng thượng hãy dùng t.h.u.ố.c , thần xin hầu hạ ngài uống.”

E rằng Hoàng thượng cũng còn sức lực nữa, chẳng hề cự tuyệt mà thuận theo dùng thuốc.

Uống xong một chén thuốc, cảm xúc của định hơn nhiều, chư vị thái y run rẩy cáo lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-425.html.]

Lúc , Phàn Minh mới đại điện bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái Tử Phi cầu kiến.”

Hoàng đế nhắm hai mắt, cất tiếng: “Tuyên!”

Vân Sơ cúi đầu bước , thành kính hành lễ mới cất lời: “Bệnh tình của phụ hoàng chẳng hề thuyên giảm, mỗi Thái Tử thư gửi về đều hỏi thăm long thể của phụ hoàng. Nhi tức hận thể gánh vác nỗi thống khổ cho phụ hoàng, nay trù tính kỹ lưỡng, quyết định dọn Đông Cung, ở bên hầu hạ phụ hoàng. Cúi xin phụ hoàng ân chuẩn.”

Hoàng đế bất chợt mở mắt.

Sở dĩ Người nghi kỵ Dực nhi còn vì một nguyên nhân khác, chính là Dực nhi cứ trì hoãn việc dọn Đông Cung.

Trong cung Ngự Lâm Quân sự khống chế của Người, cả hoàng cung đều là phạm vi thế lực của thiên tử.

Mà Dực nhi khước từ tiến địa phận của Người, khiến Người khó tránh khỏi nghi kỵ.

Lúc , Thái Tử Phi tự nguyện dâng tấu thỉnh cầu nhập Đông Cung.

Hoàng đế hờ hững cất lời: “Là con dọn Đông Cung một là cùng với các hài tử?”

“Đương nhiên là cùng với bọn nhỏ.” Vân Sơ cúi đầu đáp lời: “Du ca nhi và Trường Sinh thường xuyên nhắc đến hoàng tổ phụ, từ lúc Giác ca nhi đời tới nay, phụ hoàng cũng mấy lượt diện kiến. Sau khi tiến cung, các hài tử thể thường xuyên tới Dưỡng Tâm Điện trò chuyện cùng phụ hoàng, lẽ long thể của phụ hoàng ắt sẽ thuyên giảm đôi phần.”

Hoàng đế khẽ nắn vuốt ngón tay.

Dực nhi mang quân chinh phạt, nếu dám vọng động thì Vân Sơ và ba hài tử chính là con tin quý giá nhất.

Người chẳng lẽ gì để chối từ.

Người ung dung phán rằng: “Vậy ngay hôm nay hãy chuyển đến Đông Cung , trẫm sẽ lệnh cho Nội Vụ Phủ sắp đặt chu .”

“Dạ, phụ hoàng.”

Vân Sơ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Trở vương phủ, nàng lập tức cho thu xếp gọn gàng. Nếu chẳng thể an nhiên nơi phủ , thì nửa đời còn của nàng cứ để chìm nổi trong cấm cung .

Nàng cho chuyển hết của hồi môn cùng hành lý lên xe ngựa, một tay ôm Giác ca nhi, tay còn nắm Trường Sinh, còn Du ca nhi theo lưng. Cả bốn cùng trong chiếc xe ngựa đầu tiên.

Khi ánh chiều dần buông, xe ngựa tới cửa hoàng cung.

Chúng quan Nội Vụ Phủ túc trực sẵn, cung kính nghênh đón Thái Tử Phi và hoàng tôn Đông Cung.

Đông Cung bố trí sẵn hạ nhân túc trực. Mỗi vị chủ tử đều ít nhất mười sáu cung nhân hầu hạ, cùng vô cung tỳ, ma ma cấp thấp. Hơn nữa, Vân Sơ còn mang theo tâm phúc của tiến cung, Đông Cung vốn lạnh lẽo nay tức thì trở nên rộn ràng, tấp nập.

Sở Hoằng Du ngước một tòa gác mái : “Đó chính là Trích Tinh Lâu mà Sở Lan từng khoe với . Ai da, chẳng Sở Lan giờ đây ?”

Sở Trường Sinh tiếp lời: “Nàng ở bên cạnh song ruột thịt, còn tỷ , đây chính là phúc phận lớn lao nhất thế gian.”

Vừa vặn sự thu xếp thỏa thì Vân Phi tới. Bà mỉm : “Sơ nhi cung , từ nay về , thêm bầu bạn trò chuyện.”

Trò chuyện cùng Vân Phi một lúc lâu, Vân Sơ mới lấy một chiếc hộp nhỏ bên hông, nhẹ giọng : “Cô cô, kế đến Sở Thụy ắt hẳn sẽ toan tính tìm cách đột nhập Dưỡng Tâm Điện. Trong mang cổ trùng, nếu túc trực bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng Người ắt sẽ mơ hồ mà hành xử nhiều điều hồ đồ, quá đáng...”

Vân Phi khẽ đưa mắt chiếc hộp nọ, bên trong chính là hương liệu. Dường như mang hương Long Tiên, song pha lẫn một mùi hương lạ lẫm khác.

“Cứ để phụ hoàng say giấc suốt chín ngày đêm.” Vân Sơ tiếp tục : “Sau chín ngày thì cổ trùng trong cơ thể phụ hoàng chết, chuyện ắt sẽ dễ bề xử lý hơn nhiều.”

Vân Phi kinh hãi: “Dưỡng Tâm Điện Ngự Lâm Quân gác, mỗi ngày đều mấy chục vị thái y đến bắt mạch, điều e là thập phần khó khăn... Hơn nữa, long thể Hoàng Thượng vốn suy kiệt tận xương tủy, e rằng một khi say giấc, Người sẽ vĩnh viễn thể tỉnh dậy thêm nữa...”

“Đây là hương Ngô đại phu cố ý điều chế, trong đó pha trộn các hương liệu khác cùng Long Tiên Hương, tuyệt nhiên gây hại cho thể.” Vân Sơ chậm rãi cất lời: “Hiện giờ Sở Dực mặt ở kinh thành. Nếu Hoàng Thượng xảy bất trắc, triều chính ắt sẽ đại loạn… Kẻ thấy cục diện đó nhất chính là con. Bởi , xin cô cô cứ yên tâm, con sẽ để Hoàng Thượng gặp chuyện may.”

Vân phi tiếp nhận hộp hương liệu, đôi tay khẽ run rẩy.

trong thâm tâm bà rõ, một khi để Sở Thụy chiếm tiên cơ, thì việc Hoàng Thượng liệu tỉnh , ắt chẳng còn trọng yếu nữa.

Để bản thể kế vị danh chính ngôn thuận, Sở Thụy tất nhiên sẽ mượn tay Hoàng Thượng, trừ khử tất cả những thừa kế hợp pháp. E rằng, tất cả hoàng tử đều khó thoát cái chết…

“Được!”

Vân phi dứt khoát đồng ý.

 

Loading...