Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 407

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:26:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , đám thì thầm to nhỏ, Lê Tĩnh Hoa đ.á.n.h ba mươi mấy trượng, hộc m.á.u mà chết.

thị cũng lớn tuổi, từ đến nay luôn sống trong nhung lụa, nào bao giờ chịu đựng những chuyện như , hơn nữa Sở Dực lệnh nên thị vệ chấp hành hình phạt cũng lưu tình.

Tiệc ngắm hoa kết thúc trong tiếng bàn tán xôn xao của .

Vân Sơ và Sở Dực mới cung thì đụng Thái Tử.

“Thái Tử trưởng .” Sở Dực chào hỏi.

Sắc mặt Thái Tử vô cùng phức tạp, liếc Sở Dực và Vân Sơ, ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi sớm Cẩm phu nhân thật?”

Sở Dực nhàn nhạt mở miệng: “Thái Tử trưởng lời ý gì?”

Gà Mái Leo Núi

“Nếu các ngươi từ sớm thì tại vạch trần phận của thị sớm hơn!” Thái Tử kích động : “Nếu thị sớm đ.á.n.h c.h.ế.t thì mẫu hậu của cũng hãm hại mà đày lãnh cung, mẫu hậu cũng sẽ ăn cả ngã về , mẫu hậu sẽ chết! Vì cớ gì, vì cớ gì mà các ngươi đưa Lê Tĩnh Xu đích thực tiến cung sớm hơn, tại chứ! Chính các ngươi sai lầm!”

Sở Dực chỉ trừ: “Thân là hoàng thất, cảnh tương tàn vốn là mệnh, nhưng từng động thủ động cước với Thái Tử trưởng , đối với Hoàng Hậu, càng hổ thẹn trong lòng.”

Thái Tử ôm đầu, chừng như điên loạn.

“Trưởng , Hoàng Hậu hãm hại mà mất, mà là tự chọn cái chết, bởi vì chỉ mới khiến phụ hoàng cảm thấy hổ thẹn với , mới thể bảo tính mạng của trưởng giờ khắc mấu chốt.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Ta hy vọng trưởng thể sống thật , như mẫu hậu cửu tuyền mới thể mỉm thanh thản.”

Hắn xong thì ôm lấy bả vai Vân Sơ, hai lướt qua Thái Tử.

Thái Tử vô lực xổm xuống, yên lặng rơi lệ.

Doãn ma ma bẩm báo với về việc ám sát trong tiệc mừng thọ của phụ hoàng do chính mẫu hậu ngầm sắp đặt.

Hắn yêu cầu bọn họ thuật tường tận điều, nhờ đó mà mới thấu tỏ chân tướng đằng tất cả.

Mà Sở Dực thể thao túng cơ sự trong lòng bàn tay.

Làm y thể tranh đấu cùng Sở Dực đây?

Mẫu hậu nguyện y sống an , song tại chốn thâm cung hiểm ác , y thể vẹn mà tồn tại?

Y nhiều như , từ Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Bát hoàng tử... từng một, hoặc bỏ mạng, hoặc trở nên điên dại, hoặc sung quân đến đất phong.

Vậy còn y, kết cục của y sẽ ?

Vân Sơ khuất dạng xa, tới ngã rẽ chợt ngoảnh đầu , Thái tử vẫn cô độc xổm trường lang, lặng lẽ rơi lệ.

Nàng khỏi thở dài một tiếng, đời Hoàng Hậu che chở nhưng Thái tử cũng thể đấu Cung Hi Vương, nhi tử duy nhất cũng táng mạng trong cuộc tranh đấu đó.

Hai bước cửa cung, định bước lên xa giá, chợt nàng ngẩng đầu, đưa mắt về phía xa, thấy Trang Thân Vương Sở Thụy đang dìu một nữ tử bước lên xe ngựa.

Nàng tuổi tác còn nhỏ, dáng vẻ đoan trang, ngoan ngoãn Sở Thụy.

“Vị chính là vị hôn thê của Sở Thụy, tam tiểu thư Tô gia, Tô Tử Nguyệt.” Sở Dực mở miệng : “Hôn ước của bọn họ định tháng .”

Vân Sơ chậm rãi cất lời: “Không Thái Hậu che chở, Trang Thân Vương sinh mang bệnh nặng quấn , mà vẫn sống sót đến tận bây giờ, cứ cảm thấy hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Sở Dực định mở miệng, chợt thấy Sở Thụy đầu, hướng về phía bọn họ chắp tay, coi như một lời chào hỏi.

Sở Dực cũng chắp tay đáp lễ.

Hai về đến nhà, kịp bước phủ thấy tiếng gọi lảnh lót: “Nương, nương...”

Vân Sơ nở nụ ôn nhu, cất bước trong: “Giác ca nhi, nương về đây.”

Tiểu hài tử vẫy vẫy đôi tay phúng phính, nhào về phía Vân Sơ.

Lúc mới xuân, tiểu hài tử tám chín tháng, là lúc bập bẹ tập , song tới lui cũng chỉ gọi một tiếng "nương" chảy dãi.

“Cái tiểu tử .” Sở Dực khẽ gạt mũi hài tử: “Chưa bao giờ để phụ vương ôm lấy, thật đúng là đồ vong ân bội nghĩa mà.”

Hắn dứt lời thì tiểu hài tử vươn tay về phía .

Sở Dực vui vẻ, ôm hài tử lòng cảm thấy n.g.ự.c nóng rực.

Sở Hoằng Du khoái trá nỗi đau của kẻ khác: “Giác ca nhi tiểu tiện , ướt xiêm y phụ vương, ha ha ha!”

Sắc mặt Sở Dực lập tức tối sầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-407.html.]

 

Khi tiểu vương bát đản còn trong bụng mẫu , ngày nào cũng kề bên bầu bạn. Đến khi chào đời, cũng ngày ngày ôm ấp lòng.

Chỉ là gần đây bận rộn hơn đôi chút, lơ là chốc lát mà hài tử ướt xiêm y của .

Tiểu hài tử hề sai, vẫn ngoác miệng rúc rích, để lộ hai chiếc răng mới nhú.

Nhũ mẫu vội vàng ôm Giác ca nhi xuống tã đổi xiêm y.

“Nương, con vẽ cho Giác ca nhi một bức họa.” Sở Trường Sinh cầm một bức tranh tới: “Ca ca, xem thử xem ?”

Sở Hoằng Du lập tức : “Trường Sinh thật tài tình, bức tranh mang phong thái của đại gia, chắc thể bán với giá mười đồng.”

“Ca ca!” Sở Trường Sinh chút chán nản: “Ca ca, rốt cuộc đang khen chê ?”

“Đương nhiên là khen , nhưng nên vẽ cái tiểu vương bát đản Giác ca nhi .” Sở Hoằng Du hừ một tiếng: “Nếu vẽ thì bán với giá vạn lượng cũng thành vấn đề.”

Mỗi khi tiểu hài tử ở cùng nương và Trường Sinh, nó đều rúc rích. Song mỗi hôn nó, tiểu gia hỏa lập tức đổi sắc mặt, sự đối lập như thật khiến căm tức.

Vân Sơ bật .

ba hài tử , cuộc đời của nàng viên mãn vô cùng.

Một ngày tiệc ngắm hoa, Sở Dực truyền tin, Đức Hoàng đế lâm bệnh, đến cả thượng triều cũng chẳng thiết.

"Kẻ phàm tục khi trải qua việc cảm xúc kích thích ắt sẽ lâm bệnh." Vân Sơ mở miệng, "Chỉ cần Lê Tĩnh Xu chân thể hồi phục, phụ hoàng cũng sẽ khá lên thôi."

Sở Dực lắc đầu: "Chư vị Thái y trong Thái Y Viện đều tới thăm bệnh cho , song thể cứu chữa, chỉ thể duy trì sự thanh tỉnh trong chốc lát."

Cũng bởi bệnh tình của Tĩnh Xu thể cứu chữa, Bệ hạ long nhan nổi giận lôi đình, xử tội mấy vị thái y, cũng bởi mà sinh khí, lâm bệnh.

Lần Đức Hoàng đế lâm bệnh hơn nửa tháng trời.

Khi trở về triều, Hoàng đế thể tiều tụy trông thấy.

Sau yến hội , Lê gia biếm quan, một gia tộc cứ như mà suy tàn.

Chư vị đại thần trong triều lo lắng yên, e ngại Bệ hạ vì bù đắp cho trong lòng mà nhất thời mê , phong một kẻ tâm trí bất mẫu nghi thiên hạ.

Vì thế mà khi khai triều, chúng đại thần đồng loạt bước tấu đối.

"Khởi bẩm Hoàng thượng! Quốc gia thể một ngày khuyết chủ, hậu cung cũng chẳng thể một ngày vô hậu. Khẩn cầu Hoàng thượng lập tân hậu!"

"Nguyện xin Hoàng thượng lập chính cung, định mẫu nghi thiên hạ!"

"Bình Tây Vương thần võ ngút trời, công lao hiển hách, chính là nhờ ân đức của Ân phi nương nương. Thần thiết nghĩ Ân phi nương nương xứng đáng đảm đương vị trí Hoàng hậu!"

"Thần thiết nghĩ, Vân phi nương nương ung dung rộng lượng, hiền lương đôn hậu, đủ sức gánh vác vị trí mẫu nghi một nước!"

"..."

Hoàng đế cao, chợt đập mạnh bàn ngự!

Người lạnh giọng phán: "Bổn triều chỉ duy nhất một vị Hoàng hậu, cần nhắc chuyện lập hậu. Kẻ nào còn dám tấu đối, trẫm ngại 'giết gà dọa khỉ'!"

Quần thần lập tức im bặt, dám thêm lời nào.

Hiện giờ, Hoàng thượng đang hồi phục tinh thần, bọn họ chỉ cần nhắc nhở như là đủ. Nếu cưỡng ép Bệ hạ lập hậu, ắt sẽ kẻ trả cái giá đắt.

Trong lúc quần thần đang im lặng, Thái tử cúi đầu, bước khỏi hàng bá quan văn võ.

"Phụ hoàng, nhi thần việc thượng tấu!"

Hoàng đế xoa xoa vầng trán, khẽ gật đầu: "Chuẩn tấu!"

Trong nửa tháng Bệ hạ lâm bệnh, Thái tử chính là giám quốc.

Thái tử cũng gầy trông thấy.

Từ ngày đầu tiên chào đời, là Thái tử. Một ngày nào đó trong tương lai, ắt sẽ bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, ý niệm khắc sâu cốt tủy .

Nếu chuyện mẫu hậu qua đời khiến tinh thần của chịu đả kích nặng nề, thì nửa tháng giám quốc hủy hoại ý chí của .

 

Loading...