Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 332
Cập nhật lúc: 2025-10-03 07:18:28
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẫu , con ở sân viện riêng biệt, một chút cũng .” Tiểu tử rúc lòng Vân Sơ nũng nịu : “Con mới năm tuổi, vẫn là một hài tử, ở một sẽ sợ hãi lắm, con ngủ cùng nương.”
Sở Trường Sinh cũng gật đầu lia lịa: “Hôm nay… con và ca ca, ngủ, ngủ ở chỗ .”
Đôi mắt Sở Dực chợt tối sầm, định cất lời, Vân Sơ ôm hai đứa trẻ lòng mà : “Được thôi, đêm nay hai đứa ngủ với nương.”
“Thế thì ?” Sở Dực đen mặt hỏi: “Ta ngủ ở ?”
“Ai da phụ vương, ngài thể nghỉ ngơi ở bất cứ mà.” Sở Hoằng Du nghiêng đầu : “Nếu quả thật nơi để nghỉ ngơi, phụ vương cứ đến viện của con mà ngủ, Trịnh ma ma sân viện của con ở Quan Tinh Các.”
Sở Dực: “…”
Vân Sơ khỏi bật khúc khích.
Thính Tuyết và Thính Phong cùng hầu hạ Vân Sơ trang điểm chỉnh tề.
Hai ôm theo hai tiểu oa nhi cùng tiến tạ ơn.
Xe ngựa mau chóng tiến đến cửa hoàng cung, Ân phi cố tình sắp xếp cỗ kiệu, hai hài tử an bài kiệu, tiên cần đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu lộ vẻ tươi ôn hòa, uống cạn chén Vân Sơ dâng lên ban thưởng hậu hĩnh theo đúng lệ thường.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Vân Sơ hành lễ nhận thưởng, đó tiếp nhận một đôi giày từ tay nha , trịnh trọng đặt tay Hoàng hậu.
Hoàng hậu đưa mắt ngắm nghía, hiển lộ vẻ ưng ý vô cùng.
Đây cũng chỉ là lễ nghi thường lệ, hai bên xem như một buổi hàn huyên ấm áp.
Kế đó là đến Trường Thu Cung nơi Ân phi ngự để thỉnh an.
Khi cả đoàn toan cáo từ, bỗng một tiếng nức nở t.h.ả.m thiết từ ngoài điện vọng .
“Hoàng hậu nương nương, xin ngài hãy chủ cho Lão Lục...” Nguyên phi rống bước , son phấn dung nhan đều lem luốc, chút giả dối.
Hoàng hậu chỉ khẽ lướt mắt một cái liền nhận tính nghiêm trọng của chuyện , vội vàng hỏi: “Nguyên phi , rốt cuộc xảy chuyện chi?”
“Lão Lục đến tham dự hôn lễ của Lão Tam hôm qua, buổi đêm đường hồi vương phủ gặp biến.” Nguyên phi thở hổn hển: “Thần cũng chỉ mới nhận tin tức, một bên tai của Lão Lục kẻ gian cắt mất ! Lão Lục chính là huyết mạch hoàng thất, kẻ nào cả gan ở ngay chân thiên tử mà tay với mang dòng m.á.u hoàng tộc...”
Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh sợ tới mức rụt cổ , nép lòng Vân Sơ.
Sở Dực nhíu mày: “Hỉ yến đêm qua tàn cuối giờ Dậu, khi đó phố xá vẫn còn tấp nập, cớ gì xảy chuyện tày đình như ?”
Hoàng hậu lặng lẽ trầm tư: “Nguyên phi, theo bản cung diện kiến Hoàng Thượng.”
Nàng là mẫu nghi thiên hạ, là đích mẫu của chúng hoàng tử, hoàng tử gặp chuyện chẳng lành, nàng cũng khó lòng thoát khỏi liên lụy, cần chủ trì xử lý sự vụ .
Nguyên phi lau nước mắt: “Hoàng Thượng vẫn còn đang thượng triều, nếu chẳng , thần nào dám đường đột đến cầu kiến Hoàng hậu nương nương?”
“Vậy thì đến cửa Kim Loan Điện đợi.”
Hoàng hậu lên tiến bên ngoài, Nguyên phi cũng vội vàng theo bước.
Vân Sơ cùng Sở Dực cũng dẫn các hài tử rời khỏi Khôn Ninh Cung, đường tới Trường Thu Cung, Vân Sơ khẽ hạ giọng hỏi: “Chàng nhận sự việc ?”
Sở Dực chậm rãi đáp: “Lão Lục vốn tính kiêu căng tự đắc, nay ở trong cung còn phép tắc ràng buộc, khi phong vương, dọn ngoài phủ, thường xuyên khinh nam bá nữ, kẻ khác tay trả thù cũng là lẽ thường tình, chỉ là rõ kẻ nào cả gan động thủ giữa thanh thiên bạch nhật như .”
Vân Sơ gật đầu: “Lục hoàng tử Thành Vương gặp chuyện may ngay trong ngày đại hôn của chúng , e cũng nên điều tra một phen cho thỏa đáng.”
Sở Dực khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Chẳng dễ gì mới ba ngày hỉ giả, ba ngày ở bên cạnh nàng rời, dẫu là việc gì chăng nữa, cũng thể phá hỏng thời khắc của .”
Dung nhan nàng nhất thời đỏ ửng.
Khi ngẩng đầu lên, Trường Thu Cung hiện hữu ngay mắt, nàng vội vã rút tay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-332.html.]
Trường Thu Cung.
Cảnh sắc xuân hoa khoe sắc thắm, cung nhân hối hả việc ngơi nghỉ.
Ân phi sớm ngự trong điện ngóng trông, thấy Sở Dực và Vân Sơ dẫn hai hài tử bước thì dung nhan nở một nụ rạng rỡ.
“Nhi tức xin thỉnh an mẫu phi.” Vân Sơ hành lễ, dâng lên một chén : “Kính mời mẫu phi dùng .”
Ân phi tiếp nhận chén , uống cạn một , tháo một chiếc vòng ngọc biếc, cùng một phong bao đỏ thắm ân cần đặt tay Vân Sơ.
Vân Sơ sang dâng cho Công chúa Khánh Hoa đang kề bên: “Nhị tỷ, kính mời Nhị tỷ dùng .”
Công chúa Khánh Hoa bưng chung , mở nắp, khẽ thổi những vụn ngẩng đầu : “Sáng mai sẽ khởi hành về phủ Bình Lãnh, đôi lời cần dặn dò ngay, bằng e rằng khó lòng tìm cơ hội. Dực nhi nay vẫn luôn một , chuyện đều dễ bề thu xếp, nhưng hiện giờ Vương phi, ngươi chính là đương gia chủ mẫu của vương phủ, nhiều việc cần lo liệu. Chẳng hạn như hai vị trí trắc phi vẫn còn trống, ngươi...”
“Nói mấy chuyện gì!” Ân phi liền mở miệng ngắt lời Công chúa Khánh Hoa, giọng chút bất mãn: “Mới thành ngày đầu tiên, bàn chuyện nào thích hợp.”
Công chúa Khánh Hoa khẽ nhíu mày: “Chẳng con sắp rời kinh đô ? Không lúc thì còn lúc nào nữa đây?”
“Sao nay hề nhị tỷ thích xen chuyện của đến .” Sở Dực nhẹ, ánh mắt tinh ranh: “Thâm ca nhi sắp đến tuổi Quốc Tử Giám , mẫu phi từng tỷ cho Thâm ca nhi đến vương phủ ở, ?”
Công chúa Khánh Hoa lập tức dời sự chú ý, nàng vội vã gật đầu: “Tháng chín năm nay là Thâm ca nhi sẽ chính thức tới Quốc Tử Giám học hành, đương nhiên chỉ thể đến chỗ cữu cữu thiết như ngươi mà tá túc.”
Sở Dực đầu về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, nàng thấy thế nào?”
Công chúa Khánh Hoa khỏi kinh ngạc, gần như thể tin nổi: “Đó là vương phủ của ngươi, chuyện đều do ngươi định đoạt, ngươi hỏi ý khác... Hơn nữa từ lúc Thâm ca nhi sinh cho đến giờ cũng từng cầu xin cữu cữu ngươi bất kỳ điều gì, ngươi cữu cữu mà bạc bẽo đến thế ?”
“Sơ nhi khác.” Sở Dực gằn từng chữ, giọng ẩn chứa uy lực: “Nhị tỷ, nếu ngươi là thông minh, bây giờ hãy điều mà giữ thái độ với Sơ nhi một chút. Bởi vì dù Thâm ca nhi vương phủ ở , chịu thiệt thòi cuối cùng vẫn là ngươi.”
Mặt Công chúa Khánh Hoa sớm đông cứng , tựa như sắp nứt toác.
Nếu Thâm ca nhi vương phủ ở, nhất định sẽ cần Vân Sơ quan tâm săn sóc. Mà một trưởng thành đối phó với một hài tử sáu bảy tuổi thì quả thực quá đỗi dễ dàng.
Nếu Thâm ca nhi thể ở phủ Bình Tây Vương, thì chỉ thể thuê một viện tử trong kinh thành. Dù nữa, cũng tiện nghi bằng việc sống trong vương phủ.
Đương nhiên, cũng thể đến Trường Thu Cung của Ân phi mà ở, nhưng như chắc chắn sẽ mấy vị hoàng tử hống hách trong cung khinh thường, nhục mạ.
Sao nàng thể để cho nhi tử của chịu khổ đây?
Gà Mái Leo Núi
Nghĩ , Công chúa Khánh Hoa hít một thật sâu, cầm lấy chung Vân Sơ đưa tới, nhấp môi uống cạn.
Nàng lấy lễ gặp mặt chuẩn từ sớm đưa cho Vân Sơ: “Chờ tới tháng chín, sẽ đích đưa Thâm ca nhi đến bái kiến cữu mẫu ngươi.”
“Đa tạ nhị tỷ.” Vân Sơ vẫn giữ nụ đoan trang, khẽ khàng : “Mai lan trúc cúc là tứ quân tử. Thâm ca nhi thích loại nào, sẽ chuẩn cho nó sân viện đúng theo sở thích đó.”
Công chúa Khánh Hoa khẽ dừng một chút : “Nó thích hoa lan, đành phiền .”
Vân Sơ hòa nhã đáp lời: “Thâm ca nhi đến ở, vui còn hết, dám là phiền phức chứ.”
Cánh môi Sở Dực gợi lên ý mãn nguyện.
Nếu giảng đạo lý cho nhị tỷ, dù giảng thế nào nàng cũng sẽ chẳng thông tỏ. Chỉ nắm thóp mà nhị tỷ quan tâm nhất, nàng mới chịu an phận, còn gây chuyện nữa.
Công chúa Khánh Hoa xác thực nắm thóp.
Mặc dù nàng mắt Vân Sơ, nhưng chuyện đến nước thì cũng đành thôi . Nàng cũng chẳng còn sức mà thêm lời nào.
“Thấy các con hòa thuận như , cũng yên tâm phần nào .” Ân phi tươi : “Quách ma ma.”
Quách ma ma là bà v.ú cận, Ân phi tin tưởng nhất. Bà lưng Ân phi, rút từ trong tay áo một chiếc hộp tinh xảo.
Ân phi nhận lấy chiếc hộp, đưa tới mặt Vân Sơ, vẫn tươi : “Tới đây, mau dùng nó.”
Vân Sơ thấy viên đan d.ư.ợ.c trong hộp trông quen mắt: “Cái là...?”
“Là thần d.ư.ợ.c mà tìm mua ở chỗ Ngô đại phu, tử của Tư thần y.” Ân phi kéo tay Vân Sơ: “Ăn xong thì trong vòng ba tháng sẽ mang thai.”
Vân Sơ: “...”