Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:01:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Dực lập tức cầm một khối bánh đưa lên miệng. Trước nay vẫn luôn thích ăn mấy món ngọt mềm như thế , mà nay hương vị bánh hoa quế tràn ngập trong miệng, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tỏa tận trong tim, sảng khoái khôn tả.

Hắn ăn liền ba miếng mới mở miệng : “Vân tiểu thư, còn một việc phân trần cùng nàng. Kẻ chủ mưu câu chuyện năm năm về chính là Tần Minh Hằng cùng Tạ Cảnh Ngọc. Tâm phúc của hai bọn họ đều nhúng tay . Hiện thời nha tâm phúc của Tần Minh Hằng đang giam lỏng tại Vương phủ, cận bên cạnh mẫu phi phát giác. Sắp tới lẽ sẽ vài lời đồn đại liên quan đến nha , khi , xin Vân tiểu thư đừng vội tin là thật.”

Vân Sơ kịp phản ứng: “Lời đồn gì?”

Sở Dực đặt tay lên miệng khẽ ho: “Có thể sẽ kim ốc tàng kiều gì đó.”

Vân Sơ mở miệng: “Ta hiểu .”

Thái độ của nàng vô cùng hờ hững, tựa như áng mây trắng lững lờ tầng , dường như chẳng chuyện gì đời thể khiến nàng đổi sắc mặt, ngoại trừ việc liên quan đến hài tử.

Sở Dực chợt cảm thấy thất bại.

Hắn mím chặt môi, cất lời: “Nàng thèm để ý ?”

Vân Sơ liếc mắt .

thực sự kim ốc tàng kiều chăng nữa, nàng cũng chẳng bận tâm.

Huống hồ, đây chỉ là một lời đồn đãi suông.

“Vân... Sơ.” Sở Dực khẽ mấp máy môi: “Ta cứ ngỡ nàng thấu hiểu lòng .”

Vân Sơ chợt khựng .

Nàng đưa tay vén gọn lọn tóc mai bay lất phất, che những gợn sóng đang trỗi dậy trong lòng.

Dẫu kẻ thông minh tuyệt đỉnh, nhưng là một nữ tử, ít nhiều cũng thể nhận tâm ý của nam tử dành cho , huống chi cách giữa hai gần gũi đến thế.

Nàng thậm chí còn thể đoán việc Ân Tần đến sự tồn tại của nha chính là do cố tình để lộ.

Hắn dùng một nha để thăm dò ranh giới của Ân Tần và Hoàng Thượng đối với hôn sự của .

Hắn đang dọn đường cho tương lai của chính .

“Vương gia, giữa , e rằng duyên phận tận.” Vân Sơ điềm nhiên cất lời: “Hoàng Thượng tất sẽ chấp thuận mối duyên .”

Sở Dực điềm tĩnh nàng, định cất lời, chợt một tiếng gọi từ xa vọng .

“Sơ nhi.”

Là tiếng của Lâm thị.

Vân Sơ còn giữ vẻ điềm nhiên, nay thoáng nét hoảng hốt. Nàng đảo mắt quanh, đoạn vội nắm lấy tay áo Sở Dực: “Vương gia hãy lánh đây một lát.”

Sở Dực cơ hồ kịp định thần, Vân Sơ đẩy mạnh trong phòng.

“Sơ nhi, con ngoài sân thế ?” Lâm thị bước qua ngạch cửa tiến , cất lời: “Vừa gội đầu xong, nên nơi gió lùa. Cẩn thận nhức đầu. Xiêm y mỏng manh đến thế. Đông sắp tới , con thật chẳng quý trọng thể .”

Vân Sơ mẫu kéo phòng.

Sở Dực trong phòng Vân Sơ điều cố kỵ, liền vội vàng xoay sâu nội thất. Vừa bước chân , ngửi thấy hương thơm vấn vít, độc thuộc về nữ nhân.

“Nương, tới giờ ?”

Vân Sơ chỉnh trang y phục, ánh mắt vẫn dõi về phía góc tây, đợi đến khi còn thấy bóng Sở Dực mới dám an lòng.

Chẳng nàng cố ý giấu giếm mẫu , mà là lúc trời gần tối mịt. Nàng và Bình Tây Vương, một nam một nữ độc trong sân trò chuyện, nếu mẫu trông thấy, chắc chắn sẽ lo nghĩ xa xôi... Vốn là chuyện chẳng thể thành, hà tất để nương phiền lòng.

“Ta tới với con, mai cùng tới một nơi.” Lâm thị mỉm cất lời: “Con còn nhớ Chu Nam hầu phu nhân chăng? Hồi con còn bé, bà cũng từng ôm ấp con đó.”

Vân Sơ gật đầu: “Con nhớ rõ, là một vị phu nhân dung mạo hiền từ.”

Gà Mái Leo Núi

“Chu Nam hầu phu nhân vốn nổi danh mát tay trong việc se duyên.” Lâm thị tươi rạng rỡ: “Ngày mai đưa con tới gặp bà , nhờ bà ...”

Vân Sơ lập tức biến sắc: “Nương, hà cớ gì bận tâm những chuyện ?”

Đôi mắt Lâm thị chợt rưng rưng lệ: “Ngày thần y thể con vẫn , thể sinh con cái. Chỉ là Tạ Cảnh Ngọc trễ nải... Ta con thành nữa, là thấy con thiếu phu quân, mà chỉ mong con hưởng niềm vui, hạnh phúc của bậc mẫu ... Sơ nhi, nương vẫn luôn dằn vặt, trách khi con sinh nở chẳng thể ở bên...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-265.html.]

Vân Sơ nắm lấy tay Lâm thị.

Ngày , giấu giếm mẫu là vì e rằng sẽ vô ý để lộ sơ hở mặt Bình Tây Vương. Giờ đây, hiểu lầm giữa và Vương gia tháo gỡ, nay cho sự thật cũng chẳng còn gì đáng ngại.

“Là con ...” Vân Sơ khẽ khàng cất lời: “Con lẽ sớm cho nương . Đôi nhi nữ của con vẫn còn sống, sống , hơn bốn tuổi, sắp sang tuổi thứ năm .”

“Con gì?” Lâm thị mở to hai mắt kinh ngạc: “Sơ nhi, con nào đang mê sảng đó chứ?”

“Là sự thật.” Vân Sơ dịu dàng mỉm : “Hài tử thật sự vẫn còn sống. Mấy ngày nữa là nương thể gặp chúng .”

Lâm thị mừng rỡ khôn xiết: “Mừng , mừng , hài tử vẫn còn sống! Mấy năm nay, cha con vẫn luôn dằn vặt, thể che chở vạn dân bách tính, nhưng chẳng thể bảo vệ con. Đây chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời . Giờ đây bọn trẻ còn sống, cha con chắc hẳn sẽ nhẹ lòng bao! Sơ nhi, mau , hài tử đang ở ? Sao chẳng ở bên cạnh con?”

“Hài tử...” Vân Sơ dừng lời một thoáng: “Phụ của chúng chính là Bình Tây Vương.”

Lâm thị vội vàng che miệng: “Nói , Du ca nhi cùng Trường Sinh đều là huyết mạch của Vân gia . Trời ơi, khó trách gặp hai hài tử thấy yêu thích vô cùng, chẳng trách Trường Sinh giống con như đúc... Hài tử còn sống, quả là phúc lớn của trời! Sơ nhi, giờ con hài tử, cần chi nam nhân nữa? Về cứ sống một cũng , cứ như , chúng cần gặp Chu Nam hầu phu nhân gì nữa!”

Vân Sơ mỉm : “Du ca nhi và Trường Sinh vẫn còn ở trong cung với Ân tần, hai ngày nữa mới trở về, nương chớ nóng vội.”

“Ta về báo tin cho tổ phụ của con mới !” Lâm thị cuống quýt dậy: “Sơ nhi, con cứ bình tĩnh, cả nhà chúng sẽ cùng tìm cách đoạt hài tử!”

Nàng dứt lời liền lập tức rời .

Sau khi Lâm thị khuất bóng khỏi cửa, Sở Dực mới từ nội thất bước .

Đây là đầu tiên đặt chân khuê phòng của nữ tử. Khắp chóp mũi đều thoảng mùi hương riêng của Vân Sơ. Hắn tùy ý hít hà nhưng mắt chẳng dám lung tung.

Cuối cùng cũng đợi Lâm thị rời .

“Khiến Vương gia chịu thiệt thòi .”

Vân Sơ áy náy .

Vốn dĩ nàng và Bình Tây Vương thanh thanh bạch bạch, nay giấu như , trông chẳng khác nào chuyện gì đó mờ ám.

Nàng bỗng chốc cảm thấy chút hổ.

“Vân Sơ.” Sở Dực mở miệng gọi tên nàng: “Nếu, là nếu, Hoàng Thượng cho phép cưới nàng Vương phi, nàng bằng lòng ?”

Vân Sơ chút do dự lắc đầu: “Thứ Vương gia, từng nghĩ tới chuyện tái giá.”

Đáp án cũng trong dự liệu của Sở Dực. Hắn thất thần một hồi tiếp lời: “Ngay cả vì hài tử cũng ?”

“Nếu là vì hài tử...” Vân Sơ ngập ngừng một lát: “Vì hài tử, chuyện gì cũng đồng ý.”

Sở Dực nàng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm: “Được, hiểu.”

Hắn động tình, nhưng nàng vô tình.

Dẫu cho cưới nàng, nàng cũng chỉ gả vì bọn nhỏ.

Hắn sẽ ép uổng nàng.

Sẽ một ngày, nàng cam tâm tình nguyện gả cho , vì bất cứ nguyên nhân nào khác.

“Sắc trời còn sớm, xin cáo từ .”

Sở Dực mang theo chiếc bánh hoa quế nguội lạnh bước qua ngưỡng cửa.

Lúc sắc trời tối sầm.

Sở Dực cỡi ngựa tới cửa cung, một mạch thẳng tiến Ngự Thư Phòng.

“Nghịch tử, ngươi còn dám tới!”

Hoàng đế giận dữ thổi râu trừng mắt, đôi mắt như tóe lửa về phía Sở Dực.

Sở Dực vén áo bào quỳ xuống: “Nhi thần chuyện đại nghịch bất đạo, xin phụ hoàng giáng tội!”

“Ngươi còn đó là chuyện đại nghịch bất đạo!” Hoàng đế ném vỡ cái ly: “Thái Hậu tuổi cao sức yếu, ngươi chọc giận đến ngã bệnh, ngươi chịu tội gì đây!”

 

Loading...