Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-09-30 10:29:27
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chỉ là chút phiền toái thôi ?” Thính Vũ nhướng mày, lời lẽ sắc bén: “Người phố đồn đại rằng Vân tướng quân thông đồng với địch phản quốc, cấu kết với Quốc vương Nam Việt. Nếu , cớ Hoàng Thượng thu hồi Vân gia quân chứ?”

Vân Sơ Tạ Thế An, hỏi: “An ca nhi, ý con về chuyện ?”

“Nếu tội danh thông địch phản quốc chứng thực, gia chúng ắt sẽ tru di!” Tạ Thế An hít sâu một , đoạn : “Nhân lúc sự việc còn ngã ngũ, mẫu mau chóng đưa quyết định .”

Vân Sơ giả bộ lộ vẻ mịt mờ, hỏi : “Quyết định gì cơ?”

Tạ Thế An rũ mắt, đáp: “Xin mẫu hãy thư đoạn tuyệt với Vân gia. Như , dù Vân gia hạch tội, cũng sẽ liên lụy đến mẫu .”

Nếu mẫu đoạn tuyệt với Vân gia, sống sẽ là Tạ gia, c.h.ế.t là ma Tạ gia. Khi đó, bộ tài sản danh nghĩa mẫu đều sẽ thuộc về trưởng tử là .

Vân Sơ khẽ bật .

Tạ Thế An quả nhiên lắm mưu nhiều kế.

Nàng và Tạ Thế An còn x.é to.ạc mặt nạ, mà tính toán nàng cẩn mật đến .

Nếu một ngày, tình mẫu tử hóa thành oán thù...

Vân Sơ dám tưởng tượng con ác lang Tạ Thế An sẽ nuốt chửng nàng ...

Vân Sơ dằn lòng, cất tiếng : “An ca nhi, con chỉ e ngại Tạ gia liên lụy mà thôi.”

“Ta chỉ lo lắng cho mẫu .” Tạ Thế An thẳng mắt nàng, đoạn tiếp: “Ngoại công ngoại bà ái mộ mẫu đến nhường , cũng thể thấu hiểu sự lựa chọn của mẫu mà.”

Nguyên thị khẽ cất giọng: “Tạ gia chẳng thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa , Sơ nhi, con hãy cân nhắc lời của bọn .”

Thính Vũ phần vội vã thốt: “Phu nhân, tội thông đồng với địch phản quốc là tru di cửu tộc, tuy là nữ nhi xuất giá nhưng vẫn thể liên lụy. Chỉ đoạn tuyệt huyết mạch cùng Vân gia mới mong giữ tính mạng.”

Thị cũng chẳng mong phu nhân vong mạng, chỉ ước chừng phu nhân chịu cắt đứt thâm giao với Vân gia mà thôi.

Bởi lẽ, chỉ cần phu nhân vẫn còn là Vân gia, thì dẫu phu nhân qua đời, Vân gia vẫn giữ quyền đòi hồi môn của phu nhân.

Một khi đoạn tuyệt tình , phu nhân mệnh hệ gì thì của hồi môn sẽ thuộc về Tạ gia, ít nhiều Doãn ca nhi cũng sẽ chia một phần.

Giang di nương chư vị mặt, gương mặt lộ rõ vẻ tin nổi: “Tạ gia từng thâu nhận ít vật phẩm quý giá từ Vân gia. Nay Vân gia gặp biến cố, Tạ gia chẳng những nghĩ cách trợ giúp, còn bức ép phu nhân đoạn tuyệt huyết mạch tình...”

Thính Vũ liền ngắt lời thị: “Tạ gia giờ đây già trẻ lớn bé đều đang trong cảnh khốn đốn, thể nghĩ cách nào đây? Trừ việc tự bảo bản , thì còn thể gì hơn nữa?”

Giang di nương sang Nguyên thị, nhưng phu nhân vội vàng mặt , lảng tránh ánh mắt của thị.

lúc , thị bỗng chợt nhận những kẻ cùng chung sống với , dẫu là trưởng bối Nguyên thị, Vũ di nương cùng lứa, cho đến đám tiểu bối An ca nhi, tất thảy đều là lũ lòng lang sói...

Thị nhà của những kẻ lâu đến ...

“Ta thấu tỏ nỗi băn khoăn của chư vị.” Vân Sơ khẽ lắc đầu.

Nàng vẫn luôn chờ đợi một thời cơ thích hợp để đưa bức thư hòa ly .

Vốn tưởng rằng khi tin tức về biến cố của phụ nàng xác thực, thì Tạ gia mới bắt đầu giở trò khó dễ.

Thật chẳng ngờ, chuyện Vân gia chỉ hé lộ chút manh mối, Tạ gia chẳng yên.

“Tạ gia quả tình chẳng thể chịu thêm nổi chút sóng gió nào nữa.” Vân Sơ liếc đám chung quanh, cất lời: “Ta sẽ rời khỏi Tạ gia. Về , dẫu Vân gia gặp biến cố gì, tội lớn đến , cũng chẳng còn liên can gì đến Tạ gia nữa.”

Nguyên thị ngây dại: “Sơ nhi, lời của con là ý gì?”

Vân Sơ khẽ giơ tay.

Thính Tuyết từ phía , từ trong tay áo lấy một tờ giấy, cung kính đưa tới.

Nàng mở tờ giấy , ba chữ “Thư hòa ly” trang trọng cùng, khiến chư vị Tạ gia khỏi kinh ngạc tột độ.

“Chư vị thấy rõ cả chứ?” Thính Phong lạnh giọng cất lời: “Phu nhân bọn ... , tiểu thư bọn sớm hòa ly cùng Tạ Cảnh Ngọc. Trên bức thư chính là bút tích và dấu vân tay của Tạ Cảnh Ngọc. Khi Tạ gia gặp biến cố, tiểu thư vốn thể dùng bức hòa ly thư mà rời , nhưng dẫu cho Vân gia tìm đến, tiểu thư nhà vẫn chẳng hề rời bước. Vì lẽ gì? Chư vị thử xem, rốt cuộc là vì lẽ gì?”

Lời chất vấn liên tiếp ập đến khiến bộ quần chúng nhất thời câm như hến.

Nguyên thị cảm thấy vô cùng hổ thẹn trong lòng.

Sơ nhi cùng Tạ gia đồng cam cộng khổ, mà Tạ gia bức ép Sơ nhi đoạn tuyệt tình với Vân gia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-245.html.]

Tạ gia quả thật chẳng còn chút nhân tính nào.

Thậm chí cũng chẳng kẻ lành gì.

Nguyên thị tiến lên, giữ chặt lấy tay Vân Sơ, khẽ nghẹn ngào: “Sơ nhi, thực sự , nên...”

“Ta và Tạ Cảnh Ngọc sớm hòa ly, cũng nên rời khỏi nơi từ lâu.” Trên mặt Vân Sơ chẳng mảy may gợn sóng: “Khi Tạ gia cần , nguyện ý cùng Tạ gia cùng tiến cùng lùi, nếu giờ đây Tạ gia còn chỗ cho nữa, thôi. An ca nhi, sắp đến sinh thần thứ mười ba của ngươi, chuẩn lễ vật cho ngươi , đành trao tặng lúc .”

Nàng sai nha mang đến một chiếc bút lông: “Hy vọng ngươi thể như chiếc bút , trượng nghĩa bất khuất, kiên cường ngã.”

Tạ Thế An vẫn chợt nhận một sự thật nghiệt ngã, tại lúc lâm chung phụ thư hòa ly cho mẫu ...

Gà Mái Leo Núi

Mẫu cứ rời như , Tạ gia chẳng giữ điều gì.

Hắn trong lòng trăm mối ngổn ngang, khó mà cam tâm.

đó, tự trách, phỉ nhổ chính .

Mẫu chuẩn lễ vật cho , trong khi bản ngày ngày tính kế hãm hại mẫu ...

Hắn thể ích kỷ đến nhường !

Bức hại ruột thịt, đẩy mẫu đường cùng, ép dưỡng mẫu rời .

Người như thật đáng sống cõi đời ...

“An ca nhi, Tạ gia chỉ thể trông cậy ngươi.” Vân Sơ khẽ mở lời: “Nếu gặp bất kỳ phiền nhiễu nào thì thể tới tìm ...”

Ngay đó nàng một tiếng chua chát: “Thôi, vẫn là đừng tới tìm , kẻo liên lụy thêm.”

Nàng như càng Tạ Thế An thêm phần áy náy trong lòng.

Hắn từng gây những chuyện tày trời như mà mẫu vẫn một lòng nghĩ suy cho .

“Chát chát chát!”

Hắn kiềm chế mà tự vả mặt mấy bạt tai đau điếng.

Hàng mi dài của Vân Sơ khẽ rủ xuống, che những cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.

Hòa ly ngay lúc , một là bịt kín lời đàm tiếu của thế gian, hai là khiến Tạ Thế An áy náy với nàng, áy náy dễ nguôi ngoai hơn là lòng oán hận thâm độc, nàng hy vọng luôn một con sói đói luôn ẩn nấp nơi góc khuất, chực chờ thời cơ.

Vân Sơ sai thu dọn hành lý.

Vốn dĩ nàng thu xếp từ sớm , đều cất giữ trong các hòm xiểng nơi nhà kho từ , đến một canh giờ trôi qua, tất cả đều dọn .

Nguyên thị đến nức nở, nước mắt tuôn như suối: “Sơ nhi, thể xem như bức hòa ly từng tồn tại chăng, sẽ ép con đoạn với Vân gia...”

thật chẳng thể hình dung nổi ngày tháng Tạ gia Vân Sơ sẽ như thế nào, bà thế nào để đương đầu với những tháng ngày sắp tới...

Thính Vũ nơi cổng phủ, hạ nhân dọn hòm xiểng lên xe ngựa, sắc mặt ngày càng thêm khó coi, những thứ đó vốn dĩ thuộc về Doãn ca nhi, nay phu nhân mang sạch sành sanh, nàng thể cam lòng, một chút cũng chẳng cam tâm...

Vân Sơ rời đầy phô trương như khiến đám qua đường đều tụ tập vây quanh để xem.

“Có chuyện gì mà náo nhiệt đến ?”

“Sao Tạ phu nhân thu dọn hết tài sản mà rời ?”

“Tình thế đây?”

“Chủ tử nhà hòa ly với Tạ gia.” Thính Phong xe ngựa, lạnh giọng đáp: “Là Tạ Cảnh Ngọc tự tay thư hòa ly, khi Tạ gia xảy chuyện, chủ tử nhà chẳng hề lấy , chỉ nguyện lòng cùng Tạ gia vượt qua sóng gió hiểm nghèo, nhưng bây giờ Vân gia gặp nạn, Tạ gia sợ vạ lây nên bức ép chủ tử nhà đoạn với Vân gia, lúc chủ tử mới đành lòng đưa bức hòa ly để minh oan cho !”

“Trời ạ, Tạ gia quả thật còn chút nhân tính nào!”

“Tạ phu nhân... , hiện tại nên gọi là Vân tiểu thư hoặc là Vân nương tử, lúc đầu nàng chịu đủ tai tiếng từ nhà chồng, giờ đây từ gia đình mẫu gặp họa lây, thật sự quá đỗi t.h.ả.m thương.”

“Vân tiểu thư đối với Tạ gia chẳng hề ruồng bỏ, nguyện cùng Vân gia cùng chung hoạn nạn, thâm tình như thế, khí tiết như thế, xứng đáng là tấm gương sáng cho quý nữ noi theo.”

“Cưới thê cưới như nữ nhi Vân gia, tiếc là Vân gia sắp rơi cảnh suy tàn.”

“...”

 

Loading...