Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-09-30 00:23:34
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Trạch ngỡ lầm: “Cái gì, nhắc nữa xem nào!”
“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương chính là đôi song sinh năm đó sinh .” Đôi mắt Vân Sơ rạng rỡ, song tối sầm: “Muội cùng đại ca thương nghị xem cách nào để hai hài tử trở về bên chăng?”
Nàng đối phó Tạ gia thì vô cùng thành thạo, nhưng khi đối mặt với Bình Tây Vương phủ, nàng luống cuống tay chân, căn bản bước tiếp theo nên thế nào.
Nàng sợ mới bắt đầu sai, sẽ khiến cho hai đứa nhỏ chịu tổn thương.
Nàng sợ tới, sẽ giành hai đứa nhỏ về.
Tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Khó khăn trăm bề, chỉ thể tìm đại ca hỏi ý kiến.
Vân Trạch xuống: “Sơ nhi, hài tử của trở thành hài tử của Bình Tây Vương, rốt cuộc chuyện gì xảy , bản rõ , cần điều tra ?”
Vân Sơ uống một ngụm , giản lược kể chuyện đêm đại hôn năm năm về .
“Buồn !”
Người vốn luôn ôn tồn lễ độ như Vân Trạch tức giận đến mức đập bàn, nước bàn đều đổ.
“Thảo nào tận diệt Tuyên Võ hầu phủ, thì , thì dám chuyện như !” Ngực phập phồng kịch liệt: “Tạ Cảnh Ngọc thật quá to gan, dám tính kế Vân gia, bệnh c.h.ế.t cơ chứ, hẳn là sống , c.h.ế.t xong, nên đích kết liễu đời mới !”
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ rũ mắt.
Nàng dám với đại ca là nàng g.i.ế.c Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng sợ đại ca đau lòng tay nàng dính máu...
“Bình Tây Vương, , ! Ta vẫn luôn cho rằng là chính nhân quân tử, ngờ xa vô sỉ đến !” Cơn giận của Vân Trạch bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn và Bình Tây Vương Sở Dực cũng trạc tuổi , một là hoàng tử, một là nhi tử của Đại tướng quân. Khi còn nhỏ cũng thường gặp mặt trong những buổi yến hội, tuy hai tính là bạn nhưng quan hệ cũng cận hơn so với bình thường một chút.
Hắn thưởng thức Bình Tây Vương, là một trang tuấn kiệt, là nam nhi đầy hăng hái. Người trong quân đều Bình Tây Vương nghĩa bạc vân thiên, là một chiến hữu , cũng là một lãnh đạo giỏi.
Hắn thật sự ngờ Sơ nhi Bình Tây Vương hủy sự trong sạch, còn cướp mất một đôi nhi nữ.
“Chắc chắn là âm mưu từ .” Vân Trạch trầm giọng : “Hắn Vân gia sẽ nhúng tay cuộc chiến đoạt đích, nên từ năm năm mưu tính chuyện . Mục đích là dùng huyết mạch Vân gia để uy h.i.ế.p Vân gia giúp đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế! Hắn quả là tâm cơ thâm trầm, mưu tính lớn đến ! Dám tính kế Vân gia, dù là hoàng tử Vương gia thì đều đáng chết!”
“Đại ca, bình tĩnh .” Vân Sơ chậm rãi : “Việc cấp bách nhất bây giờ là để hai đứa nhỏ về bên , nhưng tiền đề là gây tổn thương cho hài tử?”
Vân Trạch cố nén cơn giận dữ, trầm giọng đáp: “Bình Tây Vương vì thỉnh phong thế tử cho Du ca nhi, tất sẽ chẳng dễ dàng trao trả hai hài tử. Trừ phi y còn sống bao lâu, chẳng yên tâm giao phó hài tử cho ngoài nuôi dưỡng, bấy giờ may mới cam tâm trả chúng về Vân gia...”
Vân Sơ bỗng chốc khựng , đôi môi hé mở định thốt lời, chợt thấy tiếng của đại tẩu : “Theo thấy, hai suy nghĩ sai lầm .”
Liễu Thiên Thiên với cái bụng lớn, chậm rãi bước đình. Nàng đến để gọi đôi dùng bữa, nào ngờ khi đến gần vô tình câu chuyện khiến tâm trí nàng kinh hãi. Vượt qua sự kinh hoàng ban đầu, nàng tĩnh tâm suy ngẫm, cuối cùng đúc kết một kết luận trái ngược với suy nghĩ của đôi .
“Hai từng nghĩ tới, thật ——” Nàng khẽ mở miệng: “Bình Tây Vương cũng chẳng lấy vui vẻ gì với đêm động phòng năm năm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-233.html.]
Vừa Liễu Thiên Thiên , Vân Trạch nhịn mà bật , đoạn cất lời: “Thiên Thiên, nàng quả là quá đỗi ngây thơ ... Cho dù đêm đó Bình Tây Vương mơ màng hồ đồ mà những chuyện bất chính, song đó vẫn nguyện ý nuôi nấng hai hài tử, đến nay còn tùy ý cho hài nhi chung đụng cùng Sơ nhi. Tình cảm mẫu tử càng sâu đậm thì tất càng lợi cho ... Hắn thừa rõ những chuyện ác bản đang , từng bước ép Vân gia leo lên thuyền của .”
“Thiếp cảm giác Bình Tây Vương chẳng hạng như .” Liễu Thiên Thiên đỡ bụng , chậm rãi xuống: “Lần Sơ nhi thương trở về Vân gia, Bình Tây Vương từng đích tới thăm mấy bận, vị Vương gia đó thật sự tình ý với Sơ nhi.”
“Sơ nhi là nhất mỹ nhân kinh thành, nam nhân nào mà chẳng tình ý với nàng? Ngay cả trong lòng tên súc sinh Tạ Cảnh Ngọc, nào một phần tình ý dành cho Sơ nhi .” Vân Trạch đỡ lấy bả vai thê tử, ôn tồn : “Nàng đang mang thai, lòng tràn đầy mẫu tính nên ai cũng thấy thiện lương, nên chẳng thể trách nàng .”
Liễu Thiên Thiên khẽ nhíu mày: “Thật ư?”
“Thật ——” Nàng ngần ngừ giây lát, đoạn mới cất lời: “Nếu khiến hài tử trở về mà chẳng tổn hại bọn chúng, thì một biện pháp vô cùng đơn giản.”
Vân Sơ lập tức hỏi dồn: “Đại tẩu, xin mau rõ.”
“Ấy là...” Nàng thở dài một tiếng: “Bây giờ đang là quả phụ. Dẫu quả phụ tái giá là chuyện hiếm , triều đình cũng hề ban lệnh cấm. Nếu bằng lòng gả qua đó, trở thành Bình Tây Vương phi, thì việc tất sẽ giải quyết dễ dàng.”
Vân Sơ khỏi kinh ngạc tột độ, nàng từng nghĩ tới chuyện ...
Vân Trạch lập tức phủ quyết: “Nếu Vân gia gả nữ nhi vương phủ, há chẳng chứng tỏ Vân gia quy thuận đảng phái của Bình Tây Vương ? Há chẳng đúng như tâm ý của ? Hắn hại Sơ nhi t.h.ả.m đến nhường , Vân gia còn giúp trèo lên ngôi vị ư? Chuyện đối với Vân gia và cả Sơ nhi mà , chính là mối nhục nhã tày trời!”
Liễu Thiên Thiên bấy giờ chẳng còn lời nào để . Chuyện liên quan tới Vân Sơ, nàng còn thể đưa vài ý kiến, nhưng một khi tới chuyện tranh đoạt ngôi vị thái tử triều đình, thì một nữ nhân như nào chỗ để lên tiếng.
Nàng liền đổi đề tài: “Thôi, chúng hãy dùng bữa .”
Đoàn bèn tới phòng khách để dùng bữa.
Lâm thị sớm đợi ở đó, bà Vân Sơ cất tiếng: “Sơ nhi, là con dọn về nhà ở .”
Vân Sơ khẽ , mở lời: “Con mua một tiểu viện ở ngõ Ngọc Lâm, phủ của Vân gia. Sau khi rời khỏi Tạ gia, con tất sẽ tới đó ở, ngày ngày về nhà dùng bữa, chỉ mong nương đừng chê con phiền là .”
“Con nha, ngân lượng chất đống, chẳng lẽ dụng ư?” Lâm thị khỏi bất mãn: “Từ khi con xuất các, sân vườn của con vẫn luôn giữ gìn sạch sẽ. Phí phạm ngân lượng đó để chi?”
Vân Sơ tranh cãi chuyện , chỉ ung dung dùng cơm.
Cả nhà dùng bữa xong, hạ nhân liền đến bẩm báo: “Bình Tây Vương đến viện của lão tướng quân.”
Vân Trạch lập tức trầm mặc: “Hắn tìm tổ phụ gì?”
Chàng dậy, bước nhanh về phía viện của Vân lão tướng quân.
“Đại ca con chuyện gì ?” Lâm thị hoảng sợ: “Sao nó cứ như đ.á.n.h với Bình Tây Vương thế, xem thử.”
Vân Sơ cũng lo lắng đại ca thiếu kiên nhẫn sẽ khiến chuyện bại lộ.
Nàng vội vàng dậy cùng Lâm thị.
Còn sân viện của lão tướng quân, Vân Sơ tiếng sang sảng.
“Bình Tây Vương, tiểu tử ngươi thật tồi!” Vân lão tướng quân vỗ vai Sở Dực: “Hãn phỉ hung hăng nhất Giang Nam chiếm cứ Đông Sơn hơn hai mươi năm, ngờ ngươi thu phục chỉ trong một chiêu, hơn nữa còn mất một binh , diệu, thật sự là diệu .”
“Ta là vãn bối, lão tướng quân cứ gọi thẳng tên là .” Sở Dực vô cùng khiêm tốn: “Ta tới đây là thỉnh giáo lão tướng quân kinh nghiệm chiến đấu trong rừng phong hơn ba mươi năm , lúc lão tướng quân dùng hai ngàn binh mã đ.á.n.h lui ba mươi ngàn kỵ binh của kẻ địch, đoạt thành trì thất thủ, lão tướng quân dùng kế sách gì?”