Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-09-29 02:06:59
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sơ nhi, con đừng ...” Nguyên thị vội vàng níu giữ nàng : “Hiện giờ Tạ gia chỉ còn một con là sáng suốt, con thể bỏ mặc . Sơ nhi, con mau mau nghĩ cách , giúp An ca nhi vượt qua cửa ải hiểm nghèo hãy tính ...”
Vân Sơ rụt tay áo , tiếp tục cất bước ngoài.
“Nàng sợ Tạ gia vạ lây, sợ Vân gia cũng sẽ thiên hạ dị nghị!” Tạ Trung Thành tức giận rống lên: “Nàng phơi bày bộ dáng vô tình như thế, nhất định là hòa ly! Cảnh Ngọc, cảnh cáo ngươi, dù thế nào cũng cấp cho nàng thư hòa ly! Hưu thư cũng tuyệt đối cấp! Cả đời nàng cứ gắn chặt với Tạ gia !”
Vân Sơ đến bên ngoài thấy một câu như thế, nhịn mà bật tiếng mỉa mai.
Đến tận lúc mà Tạ gia vẫn nhận rõ tình thế hiện tại...
Cả đám Tạ gia bàn bạc suốt một đêm trong từ đường nhưng cũng chẳng nghĩ kế sách nào khả dĩ.
Sáng hôm , Tạ Cảnh Ngọc khẩn trương an bài xe ngựa, định đưa Tạ Thế An về Ký Châu, lánh xa phong ba bão táp.
Còn núi xanh thì lo gì củi đốt, vượt qua phen sóng gió liệu tính .
xe ngựa chuẩn xong, đại môn Tạ phủ vang lên tiếng gõ dồn dập.
Tạ Cảnh Ngọc loạng choạng, tự nhủ: “Triều đình sẽ hành động nhanh đến , chớ nên tự dọa .”
Y cất bước, chân trái sớm mất sự điều khiển, dựa đùi mà khó nhọc lê bước cổng lớn, bảo gia đinh mở cửa.
Đón lấy y chính là một tiểu công công, tay thái giám cầm thánh chỉ.
“Người nhà họ Tạ tiếp chỉ!”
Cả đám vội vàng quỳ rạp trong viện.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Trưởng tử Tạ gia là Tạ Thế An, giấu giếm phận hậu nhân Hà gia mà tiến Quốc Tử Giám, phạm tội khi quân, giải ngục đợi xét xử !”
Hai thị vệ phía tiến lên, đè Tạ Thế An xuống, dùng xiềng xích gông áp giải ngoài.
“An ca nhi! Đừng mà!”
Nguyên thị kìm mà òa , dậy định chạy theo.
“Thánh chỉ còn xong, dám dậy giữa lúc tuyên chỉ là đại bất kính với Hoàng Thượng!” Tiểu thái giám lạnh giọng quát: “Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc nạp nữ nhi Hà gia di nương, mười mấy năm giấu giếm báo, x.úc p.hạ.m luật pháp bổn triều... theo luật bãi miễn chức quan, giáng thứ dân, phạt ba vạn lượng bạc, con cháu Tạ gia cả đời tham gia khoa cử, cũng chẳng thể bước chân chốn quan trường! Khâm thử!”
Tiểu thái giám khép thánh chỉ , lạnh lùng : “Nếu trong một tháng nộp đủ ba vạn lượng, Tạ đại nhân đến biên thành tu sửa tường thành, lấy lao gán nợ.”
“Phốc!”
Tạ Cảnh Ngọc ôm n.g.ự.c phun một ngụm huyết đen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Dạ, , , chúng nhất định sẽ lo đủ bạc!” Nguyên thị nức nở hỏi: “Vị công công , xin hỏi An ca nhi sẽ giam ở , chúng thể thăm , chuyện còn đường cứu vãn chăng?”
“Hắn phạm tội khi quân, phán trảm đầu là Hoàng Thượng nhân từ lắm !” Tiểu thái giám trào phúng: “Nếu sớm ngày hôm nay, hà cớ gì ban đầu như .”
Người tuyên chỉ rời , cùng giải Tạ Thế An.
Rất nhiều vây quanh phố xem náo nhiệt, ném rau cải úa và trứng thối rữa Tạ Thế An.
Tạ Thế An tàn ý lạnh.
Y từng cho rằng bức tử sinh mẫu thì sẽ còn ai chuyện , y thể còn chút cố kỵ nào mà đường hoàng bước chốn quan trường.
y sai ...
Một bước sai, từng bước sai.
Cả một kiếp của y xem như tiêu tan...
Nguyên thị ôm miệng nức nở ngừng, ngay cả một đấng nam nhi như Tạ Trung Thành cũng đỏ hoe vành mắt. Thấy Tạ Cảnh Ngọc còn đất, ông lạnh lùng quát: “Bọn ngươi còn ngây đó gì, mau đỡ dậy, mời đại phu!”
Đám hạ nhân liếc mắt , đều đồng loạt lẳng lặng bỏ .
Tạ gia lâm cảnh , bọn họ còn ở đây gì, chờ cắt bổng lộc hàng tháng ư?
Có một hạ nhân thu dọn hành lý rời thì những hạ nhân khác cũng học theo, cuối cùng chỉ còn một hai gia nô cận ở .
Còn hạ nhân ở Sanh Cư, từ nha cấp cao cho đến bà tử việc thô thiển đều tề tựu đông đủ ở đó.
Thật rõ ràng , hạ nhân Sanh Cư và hạ nhân Tạ phủ như thể của hai thế giới khác biệt.
Màn đêm buông xuống, sắc trời tối đen như mực.
Tạ Cảnh Ngọc dần dần tỉnh , y cố dùng tay dậy nhưng phát hiện nó mềm nhũn như bùn, chẳng còn chút khí lực.
Bổn truyện đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-212.html.]
Y cố gắng nhúc nhích hai chân, nhưng trong tứ chi, duy chân là còn chút cảm giác.
Gà Mái Leo Núi
Sự hoảng loạn tột độ bủa vây lấy y.
y lúc là lúc để dưỡng bệnh.
“Đỡ lên.”
Y cất lời, hạ lệnh cho Giang di nương đang túc trực bên giường.
“Đại nhân, y sư cần tịnh dưỡng.” Giang di nương khuyên nhủ. “Uống hết chén t.h.u.ố.c .”
Tạ Cảnh Ngọc thuận ý để nàng đút thuốc.
Uống cạn chén thuốc, vẫn kiên trì : “Đỡ dậy.”
Giang di nương đành nâng đỡ lên.
Hắn bước cửa, trông thấy trong viện chẳng một bóng hạ nhân, lá rụng đầy sân mà ai quét dọn.
“Hạ nhân đều rời ...” Giang di nương cúi đầu . “Phu nhân thương lượng với bọn chúng, dùng một tháng tiền tiêu vặt đổi lấy khế ước bán .”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc tối sầm .
Lương tháng của hạ nhân chỉ vỏn vẹn năm sáu trăm văn tiền, nhưng khế bán thì ít nhất cũng hai lượng bạc, cớ gì Vân Sơ dễ dàng xá miễn cho bọn chúng như ...
Song nào lòng so đo những chuyện vặt vãnh .
Trước mắt hai mối họa nan giải vô cùng: một là để cứu Thế An, hai là cách nào để phục hồi chức vị cho bản .
“Đỡ , đến Sanh Cư.”
Tạ Cảnh Ngọc thốt lời.
Giang di nương tỏ vẻ khó xử: “Sáng nay đến thỉnh an phu nhân, thể an , tiện gặp khách.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Nàng an thì lẽ nào đây an ! Ta, thành thế mà vẫn lao tâm khổ tứ vì Tạ gia! Nàng dựa mà cố thủ trong phòng thèm màng đến!”
Giang di nương chỉ cúi đầu im lặng, dám đáp lời.
Nàng tự hỏi, nếu nàng là phu nhân, đối diện với tình cảnh Tạ gia hiện tại, nàng sẽ gì?
Là tận tâm tận lực giải quyết phiền toái giúp Tạ gia ?
Hay là xin hòa ly với đại nhân vì sợ họa lây đến ?
“Cảnh Ngọc, ngoài dò hỏi tin tức.” Tạ Trung Thành bước . “Thế An giam trong tử lao, Hoàng Thượng chính là lấy mạng nó, nó cũng phạm tội tày trời, cớ gì trả giá bằng cả tính mạng như ...”
Nguyên thị , kìm tiếng nức nở bật .
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy choáng váng, mắt tối sầm, nếu Giang di nương đỡ lấy thì sớm ngã quỵ.
“Bây giờ chỉ thể nhờ Vân gia mặt.” Tạ Trung Thành gạt bỏ sĩ diện . “Tuy Vân tướng quân ở kinh thành nhưng Vân gia vẫn còn tiếng tăm lừng lẫy triều đình, chỉ cần Vân Trạch nguyện ý mặt thì dù Thế An tội trạng khó dung nhưng may sẽ tránh tội chết.”
Khóe môi Tạ Cảnh Ngọc mím chặt, sắc da trắng bệch, cả toát vẻ ốm yếu bệnh tật.
Hắn thấy thái độ của Vân gia từ Vân Sơ.
Người Tạ gia tới cửa cầu xin chắc chắn sẽ cự tuyệt chút nể nang.
Cớ gì tự rước lấy nhục nhã.
Hắn chậm rãi mở miệng: “Không cầu Vân gia, cầu Bình Tây Vương.”
Tạ Trung Thành kinh ngạc đến tột độ: “Ngươi giao tình với Bình Tây Vương tự lúc nào?”
Tạ Cảnh Ngọc đáp, sức lực cạn kiệt, chẳng thể thốt nên lời.
Vương gia sớm chuyện nạp nữ nhi Hà gia di nương, song những tố cáo Tạ gia mà còn sắp xếp cho một chức quan béo bở.
Vương gia chắc chắn trúng năng lực của Trạng Nguyên lang nên mới kéo lên thuyền Bình Tây Vương phủ, là của Bình Tây Vương phủ, Vương gia há khoanh tay Tạ gia lâm cảnh khốn đốn.
“Chuẩn xe, đến phủ Bình Tây Vương.”
Tạ Cảnh Ngọc khó nhọc lắm mới thốt một câu.
Tạ Trung Thành gật đầu, sai tên tiểu đồng duy nhất chuẩn xa giá nâng đỡ Tạ Cảnh Ngọc lên xe.