Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:41:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bấy giờ, tiểu nha đầu mới nín bật , vươn tay ôm chặt cổ Vân Sơ, khẽ áp má nàng, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện.
Vân Sơ đưa tay ôm lấy hài tử, cảm nhận một sự ấm áp lấp đầy lồng ngực.
Vừa lúc đó, hạ nhân canh giữ bên ngoài thấy động tĩnh, bèn gõ cửa tiến .
Thính Sương vốn kề cận Vân Sơ nên sớm quen thuộc với cảnh tượng , nhưng Trịnh ma ma, chuyên trách chăm sóc hai tiểu chủ tử, khỏi kinh ngạc.
Bà hai tiểu chủ tử vô cùng yêu quý Tạ phu nhân, song nào ngờ yêu thích đến mức độ ... Nếu bà lầm, thì Vương gia đối đãi với Tạ phu nhân cũng hề tầm thường... Cả ba cha con đều dành tình cảm đặc biệt cho vị nữ tử .
Nếu Tạ phu nhân vẫn còn là Vân tiểu thư, e rằng nàng thể trở thành Bình Tây Vương phi rực rỡ. Đáng tiếc , Vân đại tiểu thư kết duyên, trở thành Tạ phu nhân từ năm năm về ...
“Du ca nhi, Trường Sinh, dậy thôi nào.” Vân Sơ nhẹ nhàng ôm hai hài tử thẳng dậy.
Trịnh ma ma cùng đám hạ nhân vội vàng bước tới: “Tiểu thế tử, tiểu quận chúa, đến lúc khoác xiêm y...”
Vân Sơ đón lấy xiêm y: “Cứ để lo liệu.”
Những cơ hội như vốn dĩ ít ỏi, nàng cũng thiết với các con nhiều hơn.
Nàng khéo léo xiêm y cho các con, đoạn giúp chúng rửa mặt. Vân Sơ vốn mấy tinh thông việc chải đầu nên bèn chọn lựa trang sức cho tiểu nha đầu.
Cả ba nhanh chóng tề chỉnh xong xuôi, nàng liền dắt tay hai hài tử bước ngoài. Bữa điểm tâm chuẩn tươm tất ở chính sảnh.
Vừa dùng bữa điểm tâm xong, chợt thấy Sở Dực từ ngoài cửa bước .
Khi thấy Tất lang trung cũng theo , tiểu nha đầu sợ hãi đến mức vội vàng nép lòng Vân Sơ, còn Sở Hoằng Du thì chắn mặt , tựa như đang bảo vệ nữ nhi của .
Tất lang trung mắng: “Hai tiểu quỷ các ngươi đều là do lão phu đích cứu mạng về, cứ xem ân nhân cứu mạng như kẻ thù ư?”
Ông cùng Sở Dực vốn dĩ là cố nhân, tất nhiên mấy bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt .
Ông đặt hòm t.h.u.ố.c xuống bàn, tiếp: “Tiểu quận chúa chớ hoảng sợ, sẽ châm cứu suối nước nóng, dòng nước ấm dịu , sẽ đau đớn như nữa. Con cứ thả lỏng, sẽ qua nhanh thôi.”
Tiểu nha đầu đến hai từ “châm cứu” run rẩy cả , cứ thế ôm chặt lấy cổ Vân Sơ buông.
Vân Sơ ôm Trường Sinh lên, ôn tồn dỗ dành: “Trường Sinh ngoan, trong thể con mấy con trùng nhỏ đáng ghét. Tất lang trung dùng ngân châm châm c.h.ế.t chúng, khi tiêu trừ hết những con trùng nhỏ , thể con sẽ dần cường tráng.”
Hàng mi dài của Sở Trường Sinh đẫm lệ, nàng lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ kháng cự.
Vân Sơ ghé sát tai Trường Sinh, thủ thỉ : “Đợi châm cứu kết thúc, nương sẽ ban cho con một món lễ vật đặc biệt.”
Nàng rút một chiếc hầu bao từ trong tay áo , khẽ hé một khe hở nhỏ cho tiểu nha đầu thoáng qua.
Sở Trường Sinh lập tức hai mắt sáng rỡ.
Trong hầu bao một con búp bê nhỏ, giống hệt con búp bê của ca ca Du ca nhi. nếu của ca ca là búp bê nam, thì chiếc hầu bao rõ ràng chứa đựng một con búp bê nữ.
Mỗi ngày ca ca đều treo hầu bao búp bê ngay hông, nhưng cho phép sờ chạm dù chỉ một chút.
Giờ đây thì , cũng búp bê của riêng .
Thấy chiêu hiệu nghiệm, Vân Sơ lập tức thu hầu bao, dịu dàng : “Nương sẽ đưa con đến suối nước nóng, chúng cùng tiêu trừ những con trùng nhỏ , chứ?”
Sở Trường Sinh gật đầu lia lịa, chút do dự.
“Vương gia, vị Tạ phu nhân dỗ dành hài tử hơn ngươi nhiều.” Tất lang trung bất giác thở dài: “Vương gia diệt phỉ thì ai dám chê, nhưng dỗ dành hài tử thì quả thực thể chấp mắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-188.html.]
Sở Dực lạnh lùng : “Ngươi mở miệng thì cũng chẳng ai ngươi câm .”
Đoàn đến suối nước nóng, Vân Sơ đang chuẩn cùng tiểu cô nương xuống nước thì con bé nàng khẽ lắc đầu.
Sở Hoằng Du cất lời: “Vân di, ý của là con bé thể tự xuống nước.”
Chân nhỏ trần trụi của Sở Trường Sinh bước xuống suối nước nóng, lên chiếc ghế tựa ma ma chuẩn sẵn, Tất lang trung cũng cùng theo xuống nước.
Áo ngoài của tiểu cô nương cởi , một chiếc ngân châm lập tức châm huyệt vị lưng con bé, dù dòng nước nóng dịu bớt, tiểu cô nương vẫn đau đến mức c.ắ.n chặt cánh môi.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Vân Sơ cũng theo đó mà khẩn trương thôi.
Sao nàng thể khoanh tay như , lập tức xuống ôn tuyền, nắm lấy đôi tay run rẩy thôi của tiểu cô nương.
Ước chừng một khắc, hoặc chừng nửa canh giờ , buổi châm cứu cuối cùng cũng kết thúc, lúc những chiếc ngân châm rút thì thể của tiểu cô nương cũng mềm nhũn, ngã lòng Vân Sơ.
Nàng vội vàng bế hài tử lên bờ, Trịnh ma ma dùng khăn sạch bọc lấy tiểu cô nương, đám hạ nhân liền ùn ùn theo .
Vân Sơ cũng toan bước theo.
“Hài tử ngủ chừng một ngày một đêm mới tỉnh .” Sở Dực cất lời: “Tạ phu nhân cũng mau về xiêm y .”
Vân Sơ cúi đầu y phục ướt sũng , ngay đó, Thính Sương kịp khoác một chiếc áo choàng lên vai nàng.
Nàng khẽ hành lễ với Sở Dực xoay nội thất, Thính Sương hầu hạ nàng xiêm y.
Thính Sương trang sức theo kiểu phụ nhân, tóc búi lên, thêm vài phần trầm , uy nghiêm của một ma ma quản sự.
Gà Mái Leo Núi
Vốn dĩ Vân Sơ cho nàng nghỉ một tháng nhưng quân doanh đột nhiên việc, Vu Khoa ở nhà, Thính Sương nhàn rỗi việc gì nên tới đây.
Có Thính Sương ở đây, Vân Sơ bỗng chốc an tâm bội phần.
Nàng thăm Sở Trường Sinh vẫn còn đang hôn mê, đó bế Sở Hoằng Du: “Hai ngày ở cùng các con quả thực vô cùng vui vẻ, nhưng thời gian còn sớm, Vân di về phủ .”
Chóp mũi Sở Hoằng Du đau xót.
Vốn dĩ vẫn nghĩ rằng chỉ cần ở bên đủ lâu thì khi tách sẽ chẳng còn quá đỗi quyến luyến, nhưng nó phát hiện càng ở lâu thì càng chia ly, càng ở bên lâu hơn.
nó hai ngày như là vô cùng quý giá, thể đòi hỏi quá đáng hơn.
Nó ngoan ngoãn từ từ buông tay Vân Sơ , vẫy vẫy tay: “Vân di, hẹn gặp .”
Vân Sơ khẽ vuốt má nó mới sang Sở Dực vẫn trầm mặc nãy giờ: “Vương gia, cáo từ .”
Sở Dực khẽ gật đầu, nàng nha đỡ tay bước lên xe ngựa.
Chờ xe ngựa xa, mới thu hồi tầm mắt, tùy tùng đang lưng: “Trình Tự, ngươi tra một vài sự tình của Tạ gia.”
Trình Tự gật đầu: “Vương gia, điều tra từ khi Tạ đại nhân còn ở Ký Châu là từ lúc nhậm chức quan?”
Sở Dực nhàn nhạt cất lời: “Tra sự tình hậu trạch của Tạ gia.”
Trình Tự khẽ gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Vương gia của bọn họ quan tâm tới hậu viện của phủ khác từ khi nào ?