Nàng về phía nơi tiếng gọi phát , thấy Sở Hoằng Du vận một bộ xiêm y bằng gấm trắng đang như bay tới chỗ nàng, vùi thẳng lòng nàng.
“Mẫu ! Mẫu !” Đôi mắt tiểu tử long lanh rạng rỡ: “Chúng thật duyên, chẳng ngờ trùng phùng tại đây!”
Vân Sơ khẽ xoa đầu tiểu tử, lên tiếng dặn dò: “Du ca nhi, mẫu của con, đừng gọi như .”
Ban đầu, đây chỉ là bí mật giữa hai , nhưng kết quả là đến Ân gia Ân gia , ngay cả Bình Tây Vương cũng thấu, bây giờ tất cả tùy tùng theo tiểu tử cũng đều thấy. Bí mật chẳng còn là bí mật nữa, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp nơi.
Sau đó, vô vàn lời đồn đại phiền phức sẽ kéo đến.
Thật cần thiết chọc mớ thị phi vô nghĩa .
Sở Hoằng Du ngẩn , đó ngoan ngoãn thẳng tắp, khẽ bĩu môi đáp: “Vân di, ngài còn tức giận chuyện ?”
“Con sai , con nên giá họa cho Đàm tiểu thư, nên dối, nên hờn dỗi bỏ chạy, càng nên cố tình xô ngã Vân di.” Tiểu tử cẩn thận đưa tay lay nhẹ tay áo của Vân Sơ: “Vân di, phụ vương , chỉ cần con chuyên tâm đèn sách cho giỏi thì ngài sẽ tha thứ cho con, mấy ngày nay con vẫn luôn cần mẫn học hành. Con xin Bách Gia Tính cho ngài , Triệu Tiền Tôn Lý, Chu...”
Tiểu tử một mạch, với vẻ đắc ý: “Vì con học thuộc nhanh nên phụ vương cho phép con ngoài dạo chơi, còn chỉ cần con tiếp tục cố gắng thì mỗi tháng sẽ ba ngày phủ, cần lén lút chuồn ngoài nữa.”
Vân Sơ thấy bên cạnh tiểu tử chỉ A Mao hộ vệ theo , liền cho phép xuất phủ.
Đã từ lâu nàng gặp tiểu gia hỏa ; giữa lúc lòng nàng đang mang nặng ưu tư, tiểu tử tựa ánh dương rọi chiếu tâm can, khiến nàng tạm quên những chuyện phiền muộn, khẽ nở nụ tươi tắn vài phần.
Nàng khẽ nắm lấy tay tiểu gia hỏa, đoạn cất lời hỏi: “Tiểu Trường Sinh ở ? Gần đây vẫn bình an chứ?”
“Phụ vương mang một con mèo con về cho Trường Sinh.” Tiểu gia hỏa bĩu môi : “Trường Sinh thích mèo con nhất, nhưng hễ chạm là sẽ phát bệnh sởi, thành thử chỉ thể từ xa, dẫu chỉ cần thôi cũng đủ vui . Trước , Trường Sinh chỉ thích ở trong phòng, chịu ngoài, từ dạo mèo con, thường xuyên khỏi phòng, chạy đến tiểu viện ngắm chú mèo nhỏ…”
Mặt Vân Sơ tràn ngập ý dịu dàng.
Nàng nắm tay tiểu gia hỏa dạo quanh phố thị một vòng, mua một rương đầy ắp đồ chơi: “Một nửa dành cho Trường Sinh, nửa còn là của con, còn mấy thứ là để tặng mèo con.”
“Đa tạ nương… Đa tạ Vân di!” Sở Hoằng Du tít mắt: “Chúng hẹn bảy ngày gặp , con sẽ dắt Trường Sinh theo nữa.”
Cậu bé vươn ngón tay, ngoéo tay với Vân Sơ.
Vân Sơ khẽ cong lưng, vươn ngón út móc ngón tay của hài tử.
Gà Mái Leo Núi
“Ngoéo tay, trăm năm đổi…”
Lời còn kịp dứt thì tiếng ầm ĩ truyền tới, đám đông chợt náo loạn, kèm theo tiếng ngựa hí vang động.
Nàng ngẩng đầu , thì là một đoàn mười kỵ sĩ đang phi ngựa xông thẳng khu phố xá sầm uất. Tốc độ ngựa phi quá nhanh, ít sạp hàng đánh đổ, còn vài dân đá ngã lăn đất, cả cung đường tức khắc trở nên hỗn loạn vô cùng.
“Bảo hộ tiểu thế tử!” Hộ vệ A Mao đột nhiên hét to, tùy tùng của Sở Hoằng Du ào ào xông lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-145.html.]
Thu Đồng và Vu Khoa theo Vân Sơ cũng , cả hai đều tinh thông võ nghệ, lập tức chắn Vân Sơ. Một đám vây quanh Vân Sơ và Sở Hoằng Du, dần dần dạt sang một cửa hàng ven đường để tìm chỗ ẩn náu.
Vốn tưởng rằng chỉ cần tránh xa đoàn ngựa hung hãn thì sẽ , nào ngờ những con ngựa đang phi nước đại đó đột nhiên dừng sững mặt bọn họ.
Người lưng ngựa lập tức rút trường đao bên hông , vung tay c.h.é.m xuống. Hai hộ vệ theo Sở Hoằng Du phủ lập tức phun m.á.u tươi, ngã quỵ xuống đất.
Ngay đó, hai hắc y nhân nhảy xuống ngựa, thẳng về phía Sở Hoằng Du.
Vân Sơ lập tức nhận đám đến đây là vì tiểu gia hỏa.
Nàng khom lưng bế hài tử lên, vội vã co chân bỏ chạy.
Thu Đồng cùng Vu Khoa che chở bọn họ đào tẩu.
A Mao mang theo tùy tùng của phủ Bình Tây Vương xông lên ngăn cản đám hắc y nhân.
Thính Sương võ, sợ bản sẽ vướng tay vướng chân nên lập tức xoay chạy về phủ Bình Tây Vương, nàng nhanh chóng báo tin.
Vân Sơ vốn sinh trưởng ở kinh thành, vô cùng quen thuộc với nơi . Nàng chỉ cần về phía một chút, qua ngã rẽ là sẽ đến Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự là nha môn chuyên phá án, nhiều nha dịch canh gác. Chỉ cần tới đó là sẽ an .
Nào ngờ nàng còn kịp chạy đến ngã rẽ thì lưng truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
“Phu nhân, chạy mau!”
Thu Đồng hét lớn một tiếng, xoay chạy tới đón địch.
Vu Khoa vốn định tiếp tục bảo hộ Vân Sơ cùng tiểu thế tử, nhưng đầu thì thấy bả vai Thu Đồng một nhát đao bổ trúng.
Kẻ địch lưng ngựa, từ cao xuống, còn nhiều , một nữ tử như Thu Đồng căn bản chẳng thể nào địch . Hắn lập tức nhảy vọt lên, vung đao c.h.é.m lưng một tên hắc y nhân đang cưỡi ngựa. Tên kêu thảm một tiếng ngã nhào xuống ngựa.
Hai liên thủ mới miễn cưỡng đánh ngang tay với đám hắc y nhân đó.
Vân Sơ ôm hài tử chạy thục mạng. Vừa đến chỗ quẹo thì thấy tiếng vó ngựa.
Nàng thầm kêu , phía cũng mai phục.
Vừa xoay thì thấy phía cũng một đám hắc y nhân, nàng rơi thế đều công kích.
Dù nàng theo Thu Đồng học võ một thời gian, song vẫn còn non kém, căn bản thể địch , huống chi đang ôm hài tử trong lòng.
“Tiểu thế tử, trách thì hãy trách phụ vương ngươi tàn nhẫn độc ác, chúng cũng chỉ là bức đến đường cùng mà thôi!” Hắc y nhân lạnh giọng cất lời: “Bắt lấy!”
Hoàn cho Vân Sơ cơ hội phản kháng, cũng để nàng kéo dài thời gian chờ đợi cứu binh, hắc y nhân dùng chuôi đao đập mạnh gáy nàng, khiến nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.