Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-09-26 10:39:17
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Phinh vẫn ghi nhớ lời Phó ma ma dặn dò, rằng dù lời gì cũng tuyệt đối thể để lộ cảm xúc ngoài. Nàng cố gắng định tâm tình, lạnh lùng cất lời: “Đào di nương đang chuyện gì nực ? Mẫu là Vân đại tiểu thư của phủ Tướng quân, là đại tiểu thư Tạ gia. Cớ gì ví với hạng hạ nhân như Hạ thị? Đừng những lời sỉ nhục !”
Nàng dứt khoát xoay rời .
Đào di nương khẽ nhíu mày, từng câu từng chữ của đại tiểu thư đều toát sự ghét bỏ và khinh thường Hạ di nương. Chẳng lẽ thị đoán sai ?
Hạ thị cúi đầu, bàn tay siết chặt, vội vàng lui xuống.
Vân Sơ phát hiện bản căn bản tâm trí bất cứ việc gì.
Gà Mái Leo Núi
Thính Sương điều tra chuyện xảy ngày hôm đó, ít nhất cũng ba ngày mới kết quả.
Nàng liền sai chuẩn xe ngựa, đích đến thôn trang suối nước nóng ở thành bắc để xem xét. Đã qua nhiều ngày như , ắt hẳn thôn trang những đổi đáng kể.
Xe ngựa chừng nửa canh giờ thì tới cổng thôn trang.
Lần khi tới đây, cỏ dại mọc um tùm cao quá đầu . Giờ đây, thứ dọn dẹp sạch sẽ, phô bày diện mạo vốn của thôn trang.
Năm đó, nơi từng là tổ trạch của Ngô gia, tốn nhiều tâm tư của cải để xây dựng phòng ốc. Dù hai mươi năm ở, song vẫn đến nỗi hoang tàn đổ nát.
Tuy nhiên, vẫn cần tu sửa vài nơi, đặc biệt là tường viện, các góc nhà, mái hiên và nóc nhà...
“Phu nhân quả là nhãn lực phi phàm!” Trần Đức Phúc cực kỳ bội phục: “Thì thôn trang một suối nước nóng ở núi, cụ thể lớn đến mức nào thì đợi khai phá mới .”
Bỏ ba ngàn lượng mua thôn trang , sửa sang bộ, khai phá suối nước nóng và tu sửa cũng tốn thêm bảy, tám ngàn lượng bạc nữa.
Thế nhưng, dựa suối nước nóng , mỗi mùa đông thể thu về ít nhất mười vạn lượng, đây chỉ là mức ước tính thấp nhất.
Vân Sơ theo Trần Đức Phúc núi, đến nơi thì thấy Cửu Nhi mặc y phục xanh lơ đang bưng giải nhiệt cho các công nhân.
Nàng dừng bước dò hỏi: “Trần bá thấy Cửu Nhi là như thế nào?”
“Là một nha đầu thật thà.” Trần Đức Phúc đáp: “Thân thể cô bé yếu ớt nhưng dám lười biếng nghỉ ngơi. Công nhân khởi công giờ nào thì cô bé cũng bắt đầu việc giờ đó. Lúc mới tới đây da dẻ tinh tế trắng nõn, mới qua mấy ngày phơi sạm đen nhiều.”
Nghe thấy tiếng chuyện, Cửu Nhi đầu . Thấy Vân Sơ tới, nàng vội vàng buông ấm xuống để thỉnh an.
Vân Sơ mở miệng : “Đã khai phá một phần suối nước nóng, ngươi cứ ngâm . Đại phu mỗi ngày ngâm ít nhất nửa canh giờ.”
Cửu Nhi cúi đầu: “Phu nhân, Cửu Nhi mệnh phận hèn mọn, dám ô uế bể nước nóng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-128.html.]
“Không để ngươi ngâm suông .” Vân Sơ nhàn nhạt , “Suối nước nóng từng ai ngâm qua, chẳng khi ngâm sẽ công hiệu gì. Ngươi cần ghi cẩn thận, ngâm một khắc sẽ cảm giác , nửa canh giờ chuyển biến thế nào. Độ ấm mỗi bể đều khác biệt, cảm nhận cũng ắt chẳng giống , ngươi đều đích thử qua một lượt. Một tháng , sẽ đến hỏi ngươi cặn kẽ.”
Cửu Nhi khẽ động lòng, cung kính đáp: “Dạ, phu nhân.”
Nàng hiểu rõ phu nhân nàng trút bỏ gánh nặng trong lòng mà an tâm ngâm suối, nên mới khéo léo sắp xếp công việc cho nàng.
Từ nay về , tính mạng của nàng coi như thuộc về phu nhân. Dù phu nhân nàng leo núi đao lội biển lửa, nàng cũng cam tâm tình nguyện, hề chớp mắt.
Đang lúc trò chuyện, chợt thấy Ngô phu nhân chống quải trượng bước từ căn nhà tranh phía . Vừa thấy Vân Sơ, Ngô phu nhân nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào: “Tạ phu nhân, là ân nhân cứu mạng của nhi tử lão , là đại ân nhân của Ngô gia ! Dù trâu ngựa cũng khó bề báo đáp ân tình ngút trời của .”
Ba ngày , nhi tử của bà theo Tư thần y về Thanh Châu chữa bệnh. Nếu nhờ Tạ phu nhân trung gian, e rằng cả đời bọn họ cũng chẳng thể nào gặp Tư thần y.
Có Tư thần y tay, nhi tử của bà ắt sẽ giữ tính mạng. Bà cũng thể yên lòng nhắm mắt, mà tạ cùng liệt tổ liệt tông Ngô gia, rằng Ngô gia bọn họ sẽ đứt đoạn hương khói!
Vân Sơ vội đỡ Ngô phu nhân dậy, nhẹ giọng : “Ta mua thôn trang của tổ tiên Ngô gia, việc thuận tay giúp Ngô thiếu gia chữa bệnh vốn chẳng chuyện to tát. Ngô phu nhân chớ thế, thật khiến tổn thọ mà.”
Ngô phu nhân còn định thêm, thì chợt thấy một gã hầu tới, thì thầm vài câu tai Trần Đức Phúc. Sắc mặt Trần Đức Phúc bỗng chốc biến đổi, vội sang Vân Sơ: “Phu nhân, tra phận của Hạ di nương !”
Một tháng , Hạ Húc vì mắc nợ khác mà buộc rời kinh. Từ lúc , Vân Sơ phái âm thầm theo dõi .
“Sau khi Hạ Húc rời kinh, vẫn một đường thẳng tiến về hướng Ký Châu.” Gã hầu cúi đầu bẩm báo, “Quê quán của Ký Châu, mà là thôn Dương Liễu, cách thành Ký Châu hơn ba mươi dặm. Tiểu nhân dò hỏi trong thôn mới , tên thật của Hạ Húc là Hà Húc, vốn dĩ mang họ Hà. Trần bá bảo tiểu nhân hỏi thăm nữ tử tên Hạ Linh Huỳnh, nhưng ở đó hề nhà nào họ Hạ. Tiểu nhân khéo léo đổi Hạ thành Hà mà hỏi dò, quả nhiên một nữ nhân tên Hà Linh Huỳnh, chính là ruột của Hà Húc.”
Tay Vân Sơ khẽ khựng giữa trung.
Chẳng trách nàng cho tra khắp kinh thành mà vẫn tìm nhà nào mang họ Hạ, thì là họ Hà.
“Tiểu nhân tìm đến lý chính để hỏi thăm, nhưng nhắc đến Hà gia, lý chính liền giữ kín như bưng, chỉ lặng lẽ rít điếu thuốc mà chẳng một lời. Tiểu nhân đưa bạc, nhưng lý chính đóng cửa từ chối tiếp chuyện. Tiểu nhân ở Ký Châu hơn nửa tháng, dò hỏi bao nhiêu các cụ bà trong thôn mới , Hà gia hai mươi năm mới dọn đây, tất cả đều là già, phụ nữ và trẻ nhỏ đầy bảy tuổi. Ai nấy đều trọng thương, thảm thiết vô cùng, nỡ . Chỉ trong tháng đầu tiên chuyển đến thôn, Hà gia c.h.ế.t bệnh đến bảy tám ...”
“Con cháu Hà gia cùng thế hệ với Hà Húc cũng đều qua đời, chỉ còn hai bọn họ. Toàn tộc dốc hết sức lực tìm cho Hà Linh Huỳnh một nhà chồng , nhưng tiểu nhân vô năng, vẫn dò la Hà Linh Huỳnh gả tới nhà nào.”
Trần Đức Phúc bỗng chốc hoảng hốt, thốt lên: “Phu nhân, chẳng hơn hai mươi năm , tại kinh thành cũng một Hà gia diệt môn ? Hay là...”
Hai mươi năm về , Vân Sơ tuy đời, song nàng cũng từng trong gia tộc nhắc đến chuyện .
Thuở , gia chủ Hà gia, Hà đại nhân, đương chức Hộ bộ Thượng thư. Năm đó gặp đại hạn, bảy tám tỉnh phương nam đều lâm cảnh khốn cùng, triều đình hạ chỉ xuất hai mươi vạn lượng bạc trắng khoản cứu tế. Thế nhưng, khi ngân lượng đến phương nam, chỉ còn vỏn vẹn hai vạn lượng... Vô nạn dân ngã xuống vì đói khát, kẻ tứ tán tha hương đếm xuể, bách tính đồng lòng tụ tập khởi nghĩa... Chung quy, hậu quả để vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi định tình hình, triều đình phái tra xét rõ ràng sự tình cứu tế. Lần đó điều tra , Hộ bộ từ chí đều dính líu tham ô, bòn rút công quỹ từ trong ngoài.
Với cương vị Hộ bộ Thượng thư, gia chủ Hà gia, dù trực tiếp nhúng tay bòn rút, song y cũng nhận hối lộ từ đám quan cấu kết, một lòng che mắt Thánh thượng.