Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-09-25 03:46:28
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , lúc nàng thức giấc trời còn mờ sáng, nàng khoác y phục bước ngoài, Tạ Thế An ở Thiên sảnh đợi thỉnh an.
Vừa thấy nàng bước tới, vội vàng dậy: “Mẫu .”
Vân Sơ ôn hòa hỏi : “Con dùng thiện ?”
Tạ Thế An lắc đầu: “Con rời khỏi từ đường lập tức đến gặp mẫu . Hai ngày nay con suy nghĩ thông suốt nhiều điều, đa tạ mẫu dạy dỗ và trừng phạt con.”
“Nếu suy nghĩ thấu đáo thì .” Vân Sơ : “Ngồi xuống, dùng bữa cùng .”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Thế An khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mẫu đối với vẫn ôn hòa như , e là lo nghĩ quá nhiều.
Ăn một nửa, Vân Sơ buông đũa, cất lời hỏi: “Hôm qua sách, một câu chuyện xưa, con thử một đôi câu ?”
Tạ Thế An cũng buông đũa, bày vẻ chăm chú lắng .
Vân Sơ vẫn thường cùng bàn luận những việc triều chính, quân vụ những chuyện ly kỳ chốn nhân gian. Bởi , nàng đột nhiên kể chuyện xưa, cũng chẳng lấy lạ.
Vân Sơ khẽ ngừng lời, cất giọng: “Ta một câu chuyện kể. Thuở xưa một phụ nhân, nàng nuôi dưỡng ba hài tử khôn lớn. Thế nhưng, khi chúng trưởng thành, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ mà tay sát hại nàng. Con nghĩ, hành động đáng tán đồng chăng?”
“Đương nhiên là !” Tạ Thế An hiện rõ vẻ phẫn nộ, cao giọng đáp: “Ba kẻ quả thật táng tận thiên lương, xứng !”
Vân Sơ hỏi: “Thế nếu ba hài tử đó con ruột của phụ nhân thì ?”
Tạ Thế An đáp lời: “Ơn nuôi dưỡng nặng tựa công sinh thành, phụ nhân nuôi lớn chúng thì chính là mẫu của chúng. Dẫu cũng tuyệt đối thể tay tước đoạt sinh mạng mẫu !”
Vân Sơ khẽ gật đầu: “Vậy nếu phụ nhân mang nguy cơ vướng họa mưu nghịch, mà ba hài tử sát hại nàng chỉ để bảo cùng gia tộc, lúc đây, con nghĩ chúng là trái?”
Tạ Thế An còn đáp lời nhanh nhảu như ban nãy.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, chợt ngẩng đầu, chậm rãi cất lời: “Sinh mạng cả gia tộc so với một phụ nhân, đương nhiên gia tộc trọng yếu hơn. Nếu phụ nhân hiểu hài tử vì vinh quang của gia tộc mà tay sát hại , con nghĩ, nàng cũng cam tâm tình nguyện nhận cái chết.”
Vân Sơ mỉm : “Đa tạ ngươi.”
Tạ Thế An chợt nhận điều bất : “Mẫu đa tạ con vì lẽ gì?”
Vân Sơ khẽ nhếch môi.
Đương nhiên là đa tạ đưa lựa chọn y hệt kiếp .
Đa tạ giống như kiếp , để khi nàng tay sẽ chẳng còn chút chần chừ, do dự nào nữa.
Tạ Thế An khi thỉnh an xong còn tới thư đường sách.
Mỗi ngày đều đến đó sớm hơn nửa canh giờ, sách luyện chữ, vô cùng khắc khổ.
Hắn đang chuẩn cáo từ.
lúc , chợt tiếng ồn ào náo động vọng tới.
Vân Sơ khẽ nhíu mày.
Thính Phong vội vã chạy bẩm báo: “Phu nhân, Nhị thiếu gia trúng lồng dế mèn tay lão Trần, giờ đây định liệu ?”
Vừa nhắc đến dế mèn, trong đầu Vân Sơ liền hiện lên hình ảnh tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác hôm qua.
Dù hài tử thiếu giáo dưỡng, bất kính lễ nghi, nhảy bổ nàng càn, nhưng hiểu vì nàng chẳng hề chán ghét tiểu tử đó.
Nàng dậy, bước ngoài sân.
Ánh mặt trời rực rỡ chói chang. Các di nương dẫn theo đám thiếu gia, tiểu thư đến thỉnh an, khiến sân viện vô cùng náo nhiệt.
Vừa vặn Trần Đức Phúc cũng cầm lồng dế mèn tới, hai bên vặn gặp mặt, Tạ Thế Duy liền thấy con dế mèn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-10.html.]
Tạ Thế Duy mới tám tuổi hất cằm, lớn tiếng lệnh: “Mau đưa dế mèn cho !”
Trần Đức Phúc lộ vẻ khó xử: “Khải bẩm Nhị thiếu gia, lồng dế mèn là do phu nhân hạ lệnh lão nô mang tới…”
“Bảo ngươi đưa thì cứ đưa, dám lắm lời vô nghĩa!” Tạ Thế Duy hừ một tiếng lạnh lùng: “Mẫu từ đến nay đều là rộng lượng, lẽ nào keo kiệt đến mức tiếc một con dế mèn !”
“Oa, con dế mèn trông thật phi phàm!” Tạ Thế Doãn mới bốn tuổi, mở to đôi mắt long lanh: “Nhị ca, thể cho cùng chơi với con dế chăng?”
Tạ Thế Duy trong lòng chút vui.
Từ đến nay, mẫu đều yêu thương Tam nhất mực, Tam thứ gì là thứ đó. Vậy mà giờ còn đến tranh đoạt con dế mèn của ...
“Tiểu tử như ngươi chơi trò gì, mau tránh sang một bên!”
Nó trừng mắt liếc Tạ Thế Doãn, đoạn sải bước tới chỗ Trần Đức Phúc.
Trần Đức Phúc dù cũng chỉ là một hạ nhân, vả lão cũng phu nhân yêu thương những vị thiếu gia .
Lão cũng chẳng dám chắc phu nhân cho nhị thiếu gia con dế mèn , nhỡ bảo lão tìm một con khác...
Khi lão còn đang do dự, chiếc lồng sắt Tạ Thế Duy đoạt lấy.
Tạ Thế Duy mở lồng sắt, con dế mèn liền nhảy khỏi lồng, chạy tới chỗ bụi cỏ gần đó.
“Dám chạy !”
Tạ Thế Duy ném lồng sắt chạy đuổi theo.
Nam hài tám tuổi là lúc thể linh hoạt nhất, nó liền nhảy vọt tới, con dế mèn nó đè gọn lòng bàn tay.
Nó bò dậy, ngước mắt thấy Vân Sơ đang bậc thang cách đó xa.
Nó vội vàng hành lễ: “Mẫu .”
những khác trong sân lúc mới chú ý thấy Vân Sơ xuất hiện, sôi nổi cúi đầu thỉnh an.
Ánh mắt Vân Sơ dừng Tạ Thế Duy.
Nhị thiếu gia Tạ gia hề di truyền chút thông minh, cần mẫn nào của Tạ Cảnh Ngọc, trời sinh tính tình khó thuần, thích sách, tám tuổi mà còn chịu tới học đường.
Ngày nào nó cũng ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, nửa tháng mà thể đến thỉnh an ba bốn ngày là phúc lắm .
Tuy rằng Tạ Thế Duy đứa bé nàng yêu thương nhất nhưng nàng cũng từng bất công, đứa bé nào cũng nàng tận tâm giáo dục...
Tạ Thế Duy thích sách, nàng nhờ trưởng vận dụng thế lực của Vân gia đưa đứa bé quân doanh... Cũng bởi quyết định sai lầm đó giúp Tạ Thế Duy tự do quân doanh Vân gia, và vật chứng chứng minh Vân gia phản loạn chính là do tự tay Tạ Thế Duy giấu trong đống thư liên lạc của nàng và phụ ...
Trong đầu Vân Sơ, những hồi ức cuộn trào, bầu khí xung quanh nàng cũng theo đó mà trở nên đáng sợ.
Tạ Thế An phía nhạy bén nhận cảm xúc của nàng đang biến đổi.
“Thế Duy.” Tạ Thế An tiến lên một bước, vẻ trưởng mà mở lời: “Chưa cho phép mà tự tiện lấy dế mèn là hành động bất quân tử. Tạ phủ là thư hương thế gia, hành vi của thật khiến Tạ gia hổ thẹn. Nếu tổ phụ và phụ , chắc chắn sẽ phạt úp mặt tường. Còn mau thả dế mèn lồng, tạ mẫu !”
Tạ Thế Duy thoáng Vân Sơ.
Bình thường mẫu sẽ chỉ là một con dế mèn mà thôi, nào gì to tát, cho nó mang chơi.
hiện tại mẫu đang sụ mặt, ánh mắt khiến kinh sợ.
Nó đành buông tay.
“A, con dế bất động ?” Tạ Thế Doãn kinh hô: “Chẳng lành , hình như con dế nhị ca đè chết!”
Tạ Thế Duy khảy khảy, dế mèn vẫn bất động.
Nó nhíu mày: “Sao dễ c.h.ế.t đến ...”