Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 94: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-05 08:57:32
Lượt xem: 549

Tô Nhuyễn dừng lại trước cửa một khách sạn lớn, cô chỉ vào bãi đất trống bên cạnh, bảo Võ Thắng Lợi đỗ xe ở đó, đợi anh ta xuống xe lập tức dẫn anh ta vào trong.

Võ Thắng Lợi cầm theo túi đồ ở ghế sau, cười híp mắt, bước nhanh chân đi theo đối phương.

Khi anh ta đang nghĩ nên dùng chiêu đánh bất ngờ nào để chế phục Tô Nhuyễn, thì phát hiện ra không gian bên trong không hề giống khách sạn, phải nói là không chỉ là khách sạn.

Nơi bọn họ đến là một tòa nhà hai tầng, tấm biển khách sạn trước cửa chỉ thuộc về khách sạn bên cạnh, còn căn nhà bọn họ bước vào là một văn phòng làm việc.

Võ Thắng Lợi bắt đầu cảnh giác, cao giọng hỏi Tô Nhuyễn đi trước mình: “Đây là chỗ nào?”

Tô Nhuyễn nghiêng đầu cười: “Anh đoán xem?” Sau đó cô trực tiếp đẩy cánh cửa gỗ ra bước vào trong.

Võ Thắng Lợi do dự một lát, lấy côn cảnh sát cầm vào trong tay, cảnh giác tới gần căn phòng, ngó đầu nhìn vào bên trong.

Nhưng mà khi anh ta còn chưa nhìn rõ tình hình bên trong thế nào, một cánh tay ngăm đen rắn chắc đã vươn ra, cánh tay ấy như kìm sắt kẹp lấy cổ anh ta, kéo anh ta vào trong.

Suốt cả quá trình Võ Thắng Lợi đều choáng váng, khi phản ứng lại anh ta đã bị cánh tay kia ấn lên tường rồi, bả vai đau muốn chết, trong đầu hiện lên ý nghĩ Tô Nhuyễn thuê người g.i.ế.c mình, muốn đồng quy vu tận với anh ta.

Võ Thắng Lợi sợ tới mức kêu to: “Buông tôi ra! Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn! Hôm nay cô dám g.i.ế.c tôi, tôi thề cả nhà các cô sẽ không còn ai sống sót.”

“Có phải đầu óc người này có vấn đề hay không?” Giọng nói hồn hậu như chuông đồng vang lên sau lưng: “Cậu đã c.h.ế.t rồi, còn làm thế nào khiến cả nhà người ta không sống được?”

Lực lượng kia khiến anh ta hoàn toàn không cách nào phản kháng, thiếu chút nữa đã khiến Võ Thắng Lợi sợ đái ra quần, Tô Nhuyễn nghe thấy thế khẽ cười một tiếng, nói: “Anh Long, anh ấy đang đùa thôi, anh mau buông anh ấy ra đi, anh ấy chính là Võ Thắng Lợi.”

“Thật hay giả?” Anh trai cao lớn được gọi là anh Long kia nghi ngờ: “Tôi thấy thằng nhóc này lén lén lút lút, thật sự không phải tới trộm cắp chứ?” Nói xong anh ta thò tay vào túi, móc ra một đoạn dây thừng, một cuộn băng dán, và một con d.a.o nhọn.

Tô Nhuyễn:……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-94-vo-thang-loi-lam-vao-tuyet-vong-2.html.]

Vân Chi

Có phải trong đầu tiên lưu manh này ngoài phế liệu ra không còn gì nữa hay không?

Tô Nhuyễn cười nói: “Mấy thứ này khả năng là anh ấy vừa mới tịch thu của tội phạm, dù sao anh ấy cũng là cảnh sát nhân dân đó.”

Nghe thấy Tô Nhuyễn đang nói chuyện giúp mình, Võ Thắng Lợi vội vàng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, là tịch thu của người khác, không phải của tôi.”

Ngay sau đó anh ta đã cảm nhận được lực lượng cánh tay đang khóa chặt người mình buông lỏng. Anh ta quay đầu lại lập tức trông thấy mấy người đàn ông to cao trên mét chín đang đứng sau lưng mình, lúc này thời tiết đã se lạnh, vậy mà bọn họ vẫn mặc áo ba lỗ như mùa hè, có thể nhìn thấy rõ cơ bắp trên người.

Lúc này tất cả kiêu ngạo và bá đạo của Võ Thắng Lợi đều đã biến mất không còn bóng dáng, anh ta rụt cổ như gà con, chỉ dám hung hăng trừng Tô Nhuyễn một cái. Hảo hán không phải biết tránh cái thiệt trước mắt, đợi lát nữa xem anh ta thu thập Tô Nhuyễn thế nào.

Tô Nhuyễn lại nở nụ cười thân thiết với anh ta: “Ông chủ Đỗ, anh Long, người này chính là Võ Thắng Lợi mà tôi nói tới.”

Võ Thắng Lợi nghe thấy thế, cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía, nơi này rõ ràng là một phòng làm việc, gia cụ làm bằng gỗ đỏ kiểu xưa, ngược lại nhìn còn khí phái hơn cả phòng làm việc của bác trai anh ta.

Trong phòng ngoài tên to con vừa giữ chặt anh ta, sau bàn làm việc còn một người đàn ông có diện mạo văn nhã nữa, nhìn qua người kia khoảng ba mươi tuổi, dưới mắt là cặp kính gọng vàng. Nghe Tô Nhuyễn nói xong, đối phương lập tức đứng dậy vươn tay ra với Võ Thắng Lợi: “Hóa ra đây là đồng chí Võ, nghe danh đã lâu.”

Thái độ của đối phương vậy mà vô cùng tôn kính. Tuy rằng Võ Thắng Lợi không hiểu lắm, nhưng vẫn rất hưởng thụ, cũng vươn tay ra bắt tay với người kia.

Sau đó Tô Nhuyễn đưa giấy chứng nhận vừa lấy được từ chỗ Võ Thắng Lợi qua cho đối phương: “Ông chủ Đỗ, ngài xem xem, tất cả đều ở chỗ này, có sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, và giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi, ngài kiểm tra lại xem.”

Ông chủ Đỗ mỉm cười chỉ vào chiếc xe cảnh sát bên ngoài cửa sổ, nói: “Có thứ này, không cần kiểm tra.”

Võ Thắng Lợi hoàn toàn thả lỏng, nếu đối phương đã biết thân phận của anh ta, tất nhiên sẽ không dám xằng bậy.

Quả nhiên, gã to con vừa rồi lập tức cung kính cúi người mời anh ta tới ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ đỏ, sau đó còn rót nước, bày ra một miếng bánh kem nhỏ trước mặt anh ta: “Đồng chí Võ, anh ngồi chỗ này nghỉ ngơi một lát.”

Võ Thắng Lợi vừa bị dọa sợ hơi buồn tiểu, hỏi vị trí phòng vệ sinh rồi vội vàng vào trong. Đi vệ sinh xong, anh ta nhìn cánh cửa gỗ đỏ kia, do dự một lát vẫn đẩy cửa bước vào.

Vẫn chưa làm được gì Tô Nhuyễn, cứ như vậy quay về thì quá mất mặt, anh ta không tin Tô Nhuyễn dám làm gì anh ta.

Loading...