Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 92: Gạo nấu thành cơm
Cập nhật lúc: 2024-12-05 08:57:29
Lượt xem: 563
Khi bên chỗ Tô Văn Sơn đang loạn thành một đoàn, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương lại đang rơi vào cảnh đẹp…
Lần này Hoắc Hướng Dương về nhà, một là chuẩn bị kết hôn, hai là chuẩn bị mở cho gia đình một cửa hàng nhỏ, anh ta làm thuê ở bên kia, có thể gửi hàng quần áo đang lưu hành ở bên đó qua bên này bán, chắc chắn có thể kiếm được tiền ở huyện thành.
Sáng sớm Tô Thanh Thanh đã xách theo một chai rượu trắng tới cửa hàng tìm anh ta: “Chị gái em đã quyết định sẽ gả cho Lộc Minh Sâm rồi, cuối tuần này sẽ tới nhà họ Lộc bàn chuyện hôn nhân…”
“Xin lỗi anh Hướng Dương, em thật sự quá yêu anh, nên nhất thời mê muội, lúc ấy em nghĩ chỉ cần chị gái em gả cho người khác, em sẽ có cơ hội…”
Vân Chi
“Bây giờ em biết em đã quá sai rồi, anh yên tâm, em sẽ làm mọi việc để anh và chị gái em có thể ở bên nhau.”
Vừa nói cô ta vừa trưng ra vẻ mặt khẳng khái hy sinh; “Là… Là em trêu chọc Võ Thắng Lợi, để em gả cho anh ta.”
“Chỉ cần em gả cho anh ta, hai người sẽ không còn chướng ngại nào, em cũng không bao giờ tranh giành anh với chị ấy nữa, em chúc hai người đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp.”
Hoắc Hướng Dương còn chưa hoàn hồn lại từ cơn khiếp sợ khi nghe thấy tin tức Tô Nhuyễn bằng lòng gả cho người bị liệt kia, nghe thấy Tô Thanh Thanh nói như vậy, anh ta giật mình: “Cô đừng lấy chuyện lớn cả đời mình ra nói đùa.”
Tô Thanh Thanh lắc đầu: “Anh Hướng Dương, không phải em đang nói đùa, em có thể tìm c.h.ế.t vì anh, anh tha thứ cho em được không?”
“Em tình nguyện gả cho Võ Thắng Lợi, chỉ vì không muốn anh hận em, em thật lòng muốn thấy anh hạnh phúc…”
Cô ta lau nước mắt, giơ chai rượu lên, kiên cường nói: “Người ta bảo rượu có thể khiến con người quên đi tất cả, anh uống với em một lần nhé, sau lần sống mơ mơ màng màng này, em sẽ vĩnh viễn quên anh…”
Hoắc Hướng Dương sửng sốt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với đôi mắt sưng đỏ của đối phương, lại mềm lòng.
Khi Hoắc Hướng Mỹ nghe được tin tức bên chỗ nhà họ Tô, vội vàng chạy tới định báo tin cho anh trai mình, nào ngờ vừa đẩy cửa ra cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ta phải thét chói tai: “Tô Thanh Thanh, cái đồ hồ ly tinh này!”
Người xung quanh nghe tiếng thét lập tức vây lại…
Lần này đến phiên nhà họ Hoắc binh hoảng mã loạn rồi.
Chuyện bên chỗ Tô Văn Sơn lại giải quyết thuận lợi hơn nhiều, cho dù Võ Đại Minh luôn bá đạo, trong những chuyện khác còn có thể áp Tô Văn Sơn một đầu, nhưng chuyện hôn sự của con trai con gái không phải việc nhỏ, Võ Thắng Lợi còn làm ầm ĩ lên như vậy, khiến lãnh đạo trong huyện đều biết chuyện rồi, lỡ như Tô Văn Sơn bất chấp mọi thứ làm lớn chuyện lên, ông ta cũng không chiếm được quả ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-92-gao-nau-thanh-com.html.]
Cho nên Võ Đại Minh lập tức hứa hẹn, chuyện kết hôn coi như dừng ở đây, chờ Võ Thắng Lợi quay về nhất định sẽ xử lý anh ta.
Tô Văn Sơn nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngờ làm ầm ĩ lên như vậy lại có thể giải quyết được Võ Thắng Lợi dây dưa, xem như niềm vui bất ngờ.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, nhà họ Võ cũng không có mặt mũi nào tới cầu hôn.
Tô Văn Sơn vừa về tới nhà, Lý Mai Hoa đã nhắc nhở: “Mau gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn đi, chắc con bé đang rất sợ hãi.”
Trường học vẫn chưa tan, gọi điện thoại tới văn phòng, chắc là vẫn liên lạc được với Tô nhuyễn.
Vừa vào nhà, Tô Văn Sơn đã muốn đi gọi điện thoại ngay, nhưng mà Đỗ Hiểu Hồng lại giữ ông ta lại.
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà đừng gây chuyện nữa, khả năng Nhuyễn Nhuyễn sắp bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi.” Chính ông ta cũng bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh đây này.
Đỗ Hiểu Hồng lại nói: “Không phải bị dọa sợ càng tốt sao?”
Tô Văn Sơn cả giận mắng: “Bà nói bậy cái gì đó?”
Đỗ Hiểu Hồng “Ai nha” một tiếng, nói: “Ông nghe tôi nói đã.”
Bà ta ghé sát vào tai Tô Văn Sơn, nhỏ giọng phân tích: “Không phải ông nói Tô Nhuyễn không sợ Võ Thắng Lợi sao? Bây giờ có sẵn cơ hội rồi, ông cứ để con bé lo lắng hãi hùng một ngày đi, xem con bé có sợ hay không.”
Trên mặt Tô Văn Sơn hiện lên chút do dự, Đỗ Hiểu Hồng không ngừng khuyên nhủ: “Yên tâm, ông đã thông báo cho con bé rồi, con bé cũng đã lớn, chẳng lẽ không biết trốn đi sao?”
“Thành phố Đông Lâm lớn như vậy, chắc chắn Võ Thắng Lợi sẽ không tìm thấy con bé, cùng lắm là tới trường học của con bé làm ầm ĩ lên thôi.”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Như vậy sao con bé còn có thể tiếp tục ngốc trong trường học?”
Đỗ Hiểu Hồng nhướng mày: “Tôi bảo này Tô Văn Sơn, ông làm cha tốt, làm nghiện rồi có phải không? Con bé sắp phải gả tới nhà họ Lộc rồi, còn đi học làm gì?”
Nghĩ tới số tiền hai ngàn tệ của mình, bà ta lại đau lòng: “Hơn nữa, lúc này mới đi học được vài ngày, nếu như thôi học, có lẽ vẫn lấy lại được tiền học phí nhỉ?”
Tô Văn Sơn không muốn để ý tới bà ta, nhưng tay cầm điện thoại lên một lúc vẫn không bấm xuống dãy số.