Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 554: Hoàn chính văn (3)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:50
Lượt xem: 639

Xuyên qua phòng kinh doanh náo nhiệt nhất, tới văn phòng giám đốc kinh doanh trong cùng, phóng viên gõ cửa, một tiếng “Mời vào” vang lên, sau đó trong màn ảnh xuất hiện một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tây trang giày da, nhìn qua rất giỏi giang.

Nhưng khi anh ta đứng lên, mọi người lại phát hiện đối phương chống nạng, màn ảnh quét tới cẳng chân cụt một đoạn của anh ta.

Nhưng mà vẻ ngoài của anh ta đầy tinh thần, rất khó tưởng tượng anh ta là một người tàn tật.

Phóng viên hỏi: “Nghe nói anh là nhân viên đầu tiên của nhà xưởng trang sức Thế Duyên?”

“Đúng vậy.” Triệu Lôi nói: “Khi ấy tôi vừa bị b.o.m nổ cụt mất cẳng chân sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ phải xuất ngũ, còn sắp trở thành kẻ vô cụng. Đó là thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi.”

“Là Tô Nhuyễn đã cho tôi hy vọng. Thật ra ban đầu nhà xưởng này mở ra vì tôi và vợ mình, cô ấy cùng làm việc với chúng tôi, ban đầu từ mở quán vỉa hè, từng bước đi đến ngày hôm nay, mỗi bước đều giúp tôi tăng ý chí chiến đấu, giúp tôi có thể sống thẳng lưng.”

Anh ta nhìn về phía màn ảnh, đột nhiên làm quân lễ: “Tô Nhuyễn, cảm ơn cô, không có cô sẽ không có tôi hôm nay.”

Trước tivi, Tô Nhuyễn không nhịn được mím môi: “Bọn họ còn quay cảnh này khi nào?”

Lộc Minh Sâm không nói gì, chỉ ôm chặt bả vai cô.

Rất nhanh màn ảnh đã chuyển tới phân xưởng sản xuất, một nữ công nhân mặc đồ lao động đang sắp xếp công viện, chính là chủ nhiệm phân xưởng hiện giờ: Hoàng Tiểu Thảo.

Sau bảy tám năm công tác, cô ấy đã trưởng thành không ít, giọng điệu nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khi phân phối công việc lại gọn gàng lưu loát, không nhìn ra bóng dáng yếu đuối nhút nhát ngày xưa.

Cô ấy dịu dàng nói: “… Trước đây khi tôi vừa ra khỏi núi, trong người không xu dính túi, lại bị anh trai chị dâu ức hiếp, là Tô Nhuyễn đã cứu tôi và con gái tôi, còn cho tôi một phần công ăn viêc làm có thể an cư lạch nghiệp. Nếu không có cô ấy, khả năng tôi vẫn là Hoàng Tiểu Thảo nhút nhát ngu muội trước kia.”

Cô ấy nhìn màn ảnh, mắt long lanh nước: “Tô Nhuyễn, cảm ơn, nếu không có cô, sẽ không có tôi hiện tại.”

Phòng thiết kế, Ngưu Xuân Phân mặc bộ quần áo xinh đẹp thời thượng, đang mở họp với bộ phận thiết kế, vẻ ngooài ưu nhã giỏi giang.

Chị ấy chậm rãi kể lại chuyện xưa của mình: “… Khi ấy tôi chỉ là phụ nữ nông thôn bình thường mà thôi, sau khi chồng hy sinh, em chồng mới học cấp ba, con trai vừa lên tiểu học, sức khỏe mẹ chồng còn không tốt, tôi chỉ có thể dựa vào trồng trọt và công việc làm thuê lặt vặt dưỡng gia sống tạm.”

Hình như nghĩ về ngày tháng gian nan đó, chị ấy cảm thán: “Sau này có lãnh đạo tới tìm tôi, nói có người chuyên môn mở nhà xưởng vì thân nhân của gia đình liệt sĩ…”

‘Khi ấy tôi nghĩ, nhất định phải làm việc chăm chỉ, báo đáp người tốt bụng này. Nhưng lại phát hiện ra, căn bản không báo đáp hết được.”

“Sau khi biết khốn cảnh gia đình tôi, cô ấy không chỉ giúp tôi tiền phí phẫu thuật cho mẹ chồng, thậm chí còn cố ý đưa tôi đi học thiết kế.” Nói tới đây chị ấy bật cười: “Hiện giờ quay đầu nhìn lại, khi ấy tôi đã gần ba mươi, căn bản không phải mầm mống tối ưu, nhưng mà cô ấy vẫn để tôi đi.”

Nói tới đây, chị ấy lại trêu chọc: “Tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn chưa phải nhà thiết kế ưu tú nhất công ty, nhưng tôi đi theo cô ấy đã học được cách làm sao để bồi dưỡng nhà thiết kế ưu tú.”

Nói tới đây, chị ấy nghiêm túc nhìn màn ảnh: “Tô Nhuyễn, cảm ơn, không có em, sẽ không có chị hôm nay.”

Màn ảnh lại chuyển, phòng marketing bận rộn, Diệp Minh hai mươi mấy tuổi đã mang dáng vẻ nhân viên tinh anh.

“Thật ra tôi còn chưa học hết cấp ba, sau khi anh trai hy sinh vì muốn nuôi em trai đi học, thiếu chút nữa đã bị lừa bán, là chị Nhuyễn cố ý thuê người từ gia đình liệt sĩ, mới giúp tôi tránh được một kiếp.”

Nói tới đây, cậu ta bật cười: “Đương nhiên, có người nói đây là vận may của tôi, nhưng tôi cảm thấy gặp được chị Nhuyễn mới là may mắn nhất đời này.”

“Sau khi chị ấy phát hiện ra tôi có thiên phú, trong tình huống công ty thiếu người vẫn không tiếc giao dịch với châu báu Thịnh Thế, đưa tôi tới công ty tốt nhất học tập, chị ấy là Bá Nhạc của tôi.”

“Quản lý La của châu báu Thịnh Thế từng hỏi chị ấy, có lo lắng Thịnh Thế đưa ra điều kiện ưu đãi giữ tôi lại không, chị ấy trả lời ngay lập tức, chị ấy tin tưởng cuối cùng tôi sẽ lựa chọn Thế Duyên.”

Thanh niên nhìn về phía màn ảnh, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, em sẽ lựa chọn chị, chị Nhuyễn, cảm ơn chị.”

Vân Chi

“Không có chị, sẽ không có em hiện tại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-554-hoan-chinh-van-3.html.]

Tô Nhuyễn dựa vào lòng Lộc Minh Sâm, hốc mắt đỏ lên: “Những người này thật là……”

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô.

……

Trong TV, hình ảnh đã quay về chỗ người dẫn chương trình, đối phương giới thiệu: “Đây là nhà máy đầu tiên của Tô Nhuyễn, theo lý cô ấy nên mở nhà xưởng cùng loại mới đạt được lợi ích lớn nhất, nhưng mà mấy năm qua cô ấy lại đầu tư mở ra nhà xưởng nghiên cứu sản xuất áo phao cứu sinh kiểu mới, thuyền cứu hộ, và đê đập cao su. Những thiết bị này đều mang tới tác dụng vô cùng quan trọng trong đợt lũ lụt vừa qua.”

Màn hình TV, trong nước lũ các chiến sĩ lái thuyền cứu nạn đi khắp nơi cứu người, tốc độ nhanh còn ổn định. Các chiến sĩ nhảy xuống nước cứu người lại kéo chốt gì đó trên người, áo phao cứu sinh lập tức phồng lên, kéo cả người c.h.ế.t đuối nổi lên mặt nước.

“Đặc biệt là đê đập cao su, chính là phát minh cực kỳ vĩ đại.”

Cuối cùng giáo sư Mẫn xuất hiện trên màn ảnh: “Bốn năm trước, Tô Nhuyễn tới tìm tôi, nói chồng cô ấy là giải phóng quân, năm chín muoiw thiếu chút nữa hy sinh, cô ấy không muốn phải trải qua cảm giác tuyệt vọng ấy, cho nên quyết định đầu tư nghiên cứu phát minh hạng mục này.”

“Cô ấy nói không trông cậy vào nó kiếm tiền, chỉ hy vọng cô ấy làm nhiều một chút, giải phóng quân có thể bớt đi một phần nguy hiểm.”

“Năm nay, con trai tôi cũng là một chiến sĩ chống lũ, nếu không có phát minh này, có lẽ thằng bé đã hy sinh.” Giáo sư Mẫn nhìn màn ảnh: “Tô Nhuyễn, tuy rằng phát minh này là của tôi, nhưng không có cô vô tư ủng hộ toàn lực, khả năng nó sẽ không thành công nhanh như vậy, hạng mục này có một nửa công lao thuộc về cô!”

Màn ảnh di chuyển: Mưa to tầm tã, nước lũ chảy xiết, chính là hình ảnh quen thuộc nhất với người Hoa Quốc năm nay, từng xe từng xe vật tư chạy tới khu thiên tai.

“Khi lũ lụt vừa phát sinh, cô ấy đã lấy ra tất cả tài sản, mua sắm khẩn cấp vật tư chuyển đến khu thiên tai, đồng thời bản thân cô ấy cũng đuổi theo bước chân người chồng quân nhân của mình, chạy lên tuyến đầu.”

Hình ảnh bị cắt thành hai nửa, một nửa là Tô Nhuyễn, dầm mưa liên miêng nâng người bệnh, hỗ trợ băng bó, phân phát vật tư, chỗ nào cần chỗ đó có mặt cô.

Nửa kia là nước lũ mãnh liệt, một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt khiêng bao cát, nhảy vào nước lũ chắn đê, nằm chồng lên nhau nghỉ ngơi với các chiến hữu.

Mỗi hình ảnh đều xúc động lòng người, mỗi người trong hai bọn họ đều chiến đấu vì cộng đồng.

Hình ảnh cuối cùng dừng trên cảnh hai người ôm nhau.

Là hình ảnh trong khu an trí, người đàn ông đầy bùn đất ôm chặt cô gái, đầu gác trên vai, cứ như vậy ngủ rồi.

Một tấm là trên con đê nguy hiểm nhất, cũng quần áo ướt đẫm, khuôn mặt còn tiều tụy hơn, giống cái ôm tiễn biệt.

Hốc mắt người dẫn chương trình đỏ bừng, giới thiệu: “Đây là hai lần duy nhất bọn họ gặp mặt trong hai tháng ở khu thiên tai, chính là minh chứng cho tình yêu vĩ đại nhất trên thế gian này.

“Tô Nhuyễn.” Đột nhiên giọng Lộc Minh Sâm vang lên trong tivi.

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, giọng nói trong tivi cũng tiếp tục, vì thân phận quân nhân, anh không cách nào lộ diện, nhưng giọng anh trầm thấp tràn đầy từ tính, ai cũng nghe ra được thâm tình trong đó.

“Người ta đều nói, thân này vì nước khó vì em, anh đã từng cho rằng hy sinh thân mình vì nước chính là kết cục vinh quang nhất cuộc đời anh.”

“Là em giúp anh hiểu rõ, dùng cả đời bảo vệ mới là sứ mệnh và trách nhiệm lớn nhất.”

“Không có em, sẽ không có anh hôm nay. Chuyện may mắn nhất cuộc đời này, một là mặc lên người bộ quân trang này, hai là gặp được em.”

Sau khi giọng nói kết thúc, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:

“Một lòng kiên trung, tuy không biết ngày về, nhưng hứa với em một đời tình trường, từ đây tay phải hành lễ, tay trái nắm c.h.ặ.t t.a.y em.”

Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn bàn tay rộng lớn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy tình cảm của anh, hai mắt đẫm lệ.

Cằm bị nâng lên, một cái hôn cực nóng rơi trên khóe mắt cô: “Nhuyễn Nhuyễn, kiếp sau, chúng ta vẫn ở bên nhau.”

Loading...