Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 553: Hoàn chính văn (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:49
Lượt xem: 557

Chuông điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, giọng Tô Nhuyễn đầy vui vẻ: “Mẹ!”

“Hôm nay đi khám thai nhỉ? Thế nào rồi?” Lý Nhược Lan hỏi.

Tô Nhuyễn hưng phấn gần như không thể ức chế, Lý Nhược Lan bị cô cảm nhiễm, còn chưa biết chuyện thế nào đã cười rộ lên: “Có tin tốt gì à?”

“Mẹ, mẹ sắp có hai đứa cháu ngoại!” Tô Nhuyễn cười.

Lý Nhược Lan sửng sốt một lát mới phản ứng lại, kinh hỉ hỏi: “Thai đôi?”

Mọi người đều nhìn qua, Lý Nhược Lan cười không khép được miệng, bà ngoại Lý cũng cao không thôi: “Siêu âm có thể nhìn ra được?”

“Vâng.” Tô Nhuyễn cười: “Bọn nhỏ rất khỏe mạnh.”

“Vậy vẫn phải cẩn thận chút, Minh Sâm đâu?” Lý Nhược Lan hỏi.

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm đang túm Lục Thần Minh nói chuyện bên ngoài, cười không khép được miệng: “Đang khoe khoang bên ngoài.”

Lý Nhược Lan buồn cười: “Nói bậy, Minh Sâm rõ ổn trọng.”

Nhìn Lục Thần Minh sắp không chịu nổi, Tô Nhuyễn bật cười, ổn trọng cái quỷ, ấu trĩ thì có.

“Được rồi.” Lý Nhược Lan nhắc nhở: “Chương trình sắp bắt đầu, xem trước đã, con không quên chứ?”

Đúng là thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã quên mất, tin tức thai đôi thật sự mang lại niềm vui quá lớn.

Lục Thần Minh bên ngoài cũng đang kêu gào: “Mau lên, còn nửa phút nữa là đến chương trình phỏng vấn Tô Nhuyễn nhà cậu rồi, không không định xem tivi à?”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới buông tha cho anh ta, hưng phấn nhảy bước dài lên cầu thang, vừa vào nhà lập tức bế bổng Tô Nhuyễn, hưng phấn xoay vài vòng: “Mau mở tivi.”

Tô Nhuyễn cười đánh anh: “Thế này bật thế nào? Đồ ngốc!”

Lộc Minh Sâm nghe vậy mới đặt Tô Nhuyễn xuống ghế sô pha, chạy tới mở tivi.

Nhạc dạo chương trình “Đối thoại nhân vật” vang lên, Tô Nhuyễn cũng có chút tò mò.

Chương trình kiểu này đều cắt nối biên tập trước sau đó mới chiếu, cô chưa xem qua bản cuối, hoàn toàn không biết khi chiếu ra sẽ thế nào.

Màn ảnh bắt đầu từ đường cây râm mát trong quân khu, Tô Nhuyễn mặc quần áo ở nhà chậm rãi xuất hiện.

Lộc Minh Sâm ngồi xuống cạnh Tô Nhuyễn, duỗi tay ôm cô cười nói: “Lên hình đẹp lắm.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Khi ấy hoàn toàn không có cảm giác gì, cứ đi bộ bình thường, không ngờ khi chiếu lên lại như phim truyền hình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-553-hoan-chinh-van-2.html.]

Lúc này lời thuyết minh vang lên: “Người đi chống địch, ta không hỏi ngày về, nhưng mong người cả đời vô thương, chúng ta một đời tình trường, anh bảo vệ quốc gia, em bảo vệ anh.”

“Đây là lời tuyên ngôn của cô ấy khi mới trở thành quân tẩu. Tám năm qua, cô ấy trước sau như một, sơ tâm chưa bao giờ thay đổi, cô ấy chính là nhân vật của chúng ta hôm nay, một vị quân tẩu quang vinh và vĩ đại: Tô Nhuyễn!”

Tô Nhuyễn không khỏi che mặt: “Má ơi, bọn họ còn đào ra được mấy thứ này, xấu hổ quá.”

Lộc Minh Sâm mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc cô, trêu chọc giống năm đó từng làm: “Bây giờ cả nước đều biết anh là của em rồi!”

Sau lời thuyết minh, chính là một tấm ảnh chụp Tô Nhuyễn, sau đó một hàng chữ chậm rãi hiện ra: “Vì tôi là một người quân tẩu, tôi biết rõ gian khổ sau lưng mỗi người quân nhân, tôi hy vọng khi anh ấy bảo vệ quốc gia ở tiền tuyến, tôi có thể bảo vệ anh ấy không có nỗi lo sau lưng.”

Tô Nhuyễn vùi đầu vào vai Lộc Minh Sâm, khi viết báo cô không cảm thấy gì, lúc này xem chiếu trên tivi lại cảm thấy thẹn: “Ngày mai y tá Mễ với cô giáo Hàn lại chê cười em cho xem.”

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Không đâu.” Bọn họ sẽ càng kính nể em.

Hình ảnh trong tivi đã chuyển tới khu tập thể gia đình quân nhân, sau tiếng chuông rời giường vang lên, mỗi nhà đều có động tĩnh, chỉ vài phút sau, gần như mỗi nhà đều có một người mặc quân trang ra ngoài, chạy tới sân thể dục huấn luyện.

Tô Nhuyễn cũng giống tất cả quân tẩu khác, bắt đầu rời giường nấu cơm, cô lấy bánh bao và đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng, sau đó cười nói với máy quay: “Hôm qua chồng tôi hấp đó.”

Cô sờ lên bụng nhỏ, đuôi mày khóe miệng không cách nào che giấu ngọt ngào: “Bây giờ đang mang thai, anh ấy không cho tôi động tay vào bất cứ việc gì.”

Tô Nhuyễn tiếp tục cảm thấy thẹn, lúc ấy khi quay phim rõ ràng cô không cảm thấy gì, sao bây giờ lại thấy giống như đang khoe ân ái trước mặt nhân dân cả nước thế này?

Lộc Minh Sâm dịu dàng xoa bụng cô, mắt chứa chan tình cảm.

Người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Cuộc sống đơn giản và mộc mạc như vậy, khả năng mọi người rất khó tưởng tượng ra, trong đợt lũ lớn vừa qua, Tô Nhuyễn đã quyên góp khoản tiền cực lớn lên đến tám trăm vạn.”

Hàng xóm đều phát ra động tĩnh, Lục Thần Minh đối diện cao giọng nói: “Tám trăm vạn!”

“Tô Nhuyễn, cô bán cả nhà máy quyên góp à?”

Đoàn trưởng Trương cũng cao giọng nói: “Sao quyên góp nhiều như vậy? Sau này còn phải sống nữa chứ.”

Tô Nhuyễn bật cười, sau đó đắc ý dào dạt nói: “Chắc chắn người xem đều sợ ngây người rồi, đã thỏa mãn lòng hư vinh của em!”

Lộc Minh Sâm không nhịn được cúi đầu mổ lên môi cô, sao lại có cô gái đáng yêu như vậy nhỉ?

Vân Chi

“Thực tế, ngoài là một người quân tẩu, Tô Nhuyễn còn có bốn nhà xưởng, mà bốn nhà xưởng này đều ghi lại cuộc sống tám năm cô ấy vì quân nhân, hôm nay chúng ta bắt đầu tìm hiểu từng nhà xưởng một.”

Màn ảnh thay đổi, đã chuyển tới xưởng trang sức.

Xưởng trang sức đã chuyển ra vùng ngoại thành từ lâu, thuê một căn nhà xưởng rộng năm mẫu, công nhân đã lên tới năm sáu trăm người.

Phóng viên hiện trường giới thiệu: “Đây là nhà xưởng đầu tiên Tô Nhuyễn mở, 70% công nhân làm việc trong này đều là quân nhân xuất ngũ và gia quyến của liệt sĩ, nghe nói nhà máy này mở ra vì bọn họ.”

“Nào, chúng ta cùng đi gặp hai người công nhân theo cô ấy đầu tiên.”

Loading...