Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 551: Đoàn kết có thể chiến thắng tất cả (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:17
Lượt xem: 338
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lập tức trông thấy hàng ngàn hàng vạn nhân dân vùng lũ tụ tập hai bên đường, dùng sức vẫy tay với bọn họ.
Có mấy người thanh niên giơ lên băng rôn làm từ giấy đỏ, chữ viết trên đó thậm chí không thể gọi là đẹp: “Giải phóng quân, chúng tôi sẽ vĩnh viễn tưởng niệm mọi người.”
Còn có mấy đứa trẻ mười một mười hai tuổi, hợp lực giơ lên một tờ giấy đỏ, dùng phấn màu vàng viết ra mấy chữ vô cùng dễ đọc “Trưởng thành, chúng cháu cũng muốn tham gia quân ngũ”.
“Các đồng chí giải phóng quân! Vất vả rồi! Cảm ơn các đồng chí!”
Jack phiên dịch giúp Bratt những lời đó, giọng nói lại lần nữa nghẹn ngào: “Cho dù bao nhiêu lần, vẫn làm người ta cảm động nhỉ?”
Tốc đô đoàn xe chậm lại, tài xế bấm còi chào hỏi hương thân, đột nhiên một ông lão khóc lóc chạy theo đoàn xe, vươn tay với giải phóng quân bên trên: “Đám nhỏ, cảm ơn các cháu…”
Mọi người đều vây quanh, bên xe quân đội có kỷ luật nghiêm khắc không cho nhận đồ, đám đàn ông bèn khiêng con mình lên vai, đưa khăn quàng đỏ cho bọn họ, phụ nữ và người lớn tuổi thì ném đồ ăn trong rổ lên xe,
Bên chỗ xe buýt cũng có người chạy tới, khách trên xe mở cửa sổ ra ồn ào tạm biệt mọi người, kỷ luật trên xe không nghiêm khắc như quân đội, gần như mỗi người đều nhận được quà cảm ơn của người dân địa phương.
Một bà cụ nhét một bộ quần áo trẻ con vào tay Tô Nhuyễn: “Hiện giờ trong nhà không có thứ gì tốt, nghe nói cháu đang có bầu, mấy người già các thím tặng cháu bộ “Bách gia y”.”
Theo tập tục địa phương, người lớn đức cao vọng trọng trong làng sẽ khâu Bách gia y, có thể truyền phúc khí của mình cho đứa trẻ, phù hộ đứa trẻ khỏe mạnh, phúc thọ dài lâu.
Hôm qua tin tức Tô Nhuyễn mang thai vừa truyền ra, cô không biết mấy bà cụ này nghe tin từ đâu, nhưng có thể khẳng định bộ quần áo này là do bọn họ chế tạo gấp gáp suốt đêm vì cô.
Sống mũi Tô Nhuyễn lên men, nắm lấy tay bà cụ: “Bà ơi, cảm ơn bà, đây là món quà vô cùng trân quý, cháu rất thích.”
Bà cụ cực kỳ cao hứng: “Thích là được, thích là được.” Nói xong lại gạt lệ: “Đám già cả chúng tôi có thể sóng sót đều có phúc lớn.”
Tô Nhuyễn không nhịn được cũng đỏ hốc mắt.
Thật ra qua trận lũ lần này, mọi người đều không còn dư lại thứ gì, nhưng mà gần như người nào cũng nhận được quà tặng.
Có cậu bé ngồi trên vai cha mình, vẻ mặt ngượng ngùng, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, đưa chiếc giỏ tre đựng hoa dại trong tay cho Bratt, dùng tiếng anh lạ lẫm nói: “Thank you.”
Bratt trịnh trọng nhận lấy, cũng dùng tiếng hoa lạ lẫm nói: “Cảm ơn.”
Cậu bé cao hứng cười rộ lên.
Jack thì nhận được trứng luộc nước trà một người phụ nữ tặng: “Tôi còn biết nấu rất nhiều món ngon, nhưng hiện giờ điều kiện có hạn, lần tới đến đây tôi làm cho anh món khác.”
……
Nửa giờ sau, cuối cùng xe quân đội lại bắt đầu lên đường lần nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-551-doan-ket-co-the-chien-thang-tat-ca-2.html.]
“Tạm biệt.”
Khẩu lệnh lảnh lót vang lên, tất cả quân nhân trên đoàn xe đồng loạt cúi chào nhân dân địa phương.
Dân địa phương tránh đường, khóc lóc vẫy tay tạm biệt bọn họ, có người còn quỳ xuống dập đầu nói lời cảm tạ.
Lý Hưng Vĩ nhìn người phụ nữ quỳ xuống một cái, nói: “Có binh sĩ vì cứu con trai chị ấy mới hy sinh.”
Hốc mắt tất cả mọi người đều đỏ hoe, mỗi người nơi này đều từng trải qua nguy nan đáng sợ, nhưng bọn họ đã chịu đựng được.
Bratt quý trọng nâng niu giỏ hoa trong tay, nức nở: “Trước đó tôi nói sai rồi, đây là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời tôi.”
Jack lau nước mắt nói: “Ở chỗ này, mỗi ngày tôi đều cảm động, người Hoa Quốc vô cùng tuyệt vời.”
Lý Thịnh Vượng cầm cây sáo bằng tre, mắt đỏ hồng cười nói: “Tôi cảm thấy mình giống anh hùng, lần này về có thể c.h.é.m gió với con trai tôi cả đời.”
Trên thực tế, đúng là bọn họ vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái suốt quãng đường.
Trước đó đừng nói Bratt, ngay cả bọn họ cũng cho rằng, ra khỏi khu thiên tai rồi sẽ không còn ai chú ý tới bọn họ, nhưng mà chỉ cần trải qua thành thị nào đó bất kỳ, ngước mắt ra đều có thể trông thấy người dân giăng khẩu hiệu “Hoan nghênh anh hùng chiến thắng trở về”, “Các đồng chí giải phóng quân vất vả rồi!”, “Chúng tôi vĩnh viễn khắc ghi”… Và rất nhiều người đứng ven đường vẫy tay chào/
Sau khi trở lại thành phố Yến, dân càng đông càng tạo thành nhiều đội ngũ tự phát đứng ven đường, tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên.
Có người trẻ tuổi còn mang theo loa phóng thanh: “Hoan nghênh các anh hùng về nhà!” Âm thanh này lập tức bao trùm mọi người.
Người bên cạnh phát hiện điểm này, vài người đều thò lại gần, thương lượng một chút, sau đó cùng kêu lên với loa: “Hoan nghênh các anh hùng về nhà!”
Vân Chi
Âm thanh vang tận mây xanh.
Cũng khiến lòng người trên xe dậy sóng.
Tô Nhuyễn dựa vào cửa sổ xe giống mọi người, nhìn từng khuôn mặt bọn họ đều không quen biết, nhưng khoảnh khắc này, bọn họ phảng phất như đều là người nhà cô.
Bratt nhìn đám người ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi vẫn luôn cho rằng sau khi rời khỏi khu thiên tai tôi sẽ không cảm động nữa.”
Jack lau nước mắt: “Vì sao bọn họ lại đoàn kết như vậy? Đây đúng là một quốc gia vĩ đại.”
Tô Nhuyễn dựa vào lòng Lộc Minh Sâm, nhìn đám người hoan hô bên ngoài, lại nhìn đội danh dự tới tiếp đón bọn họ phía trước, giây phút ấy đột nhiên chân chính hiểu ra thứ anh liều c.h.ế.t vẫn muốn bảo vệ là gì.
Mở mang quốc thổ, bá tánh an bình, nói cho cùng chính là bảo vệ dân tộc bất khuất và lực lượng đoàn kết ấm áp này.
Đây chính là truyền thừa năm ngàn năm, có thể đánh bại tất cả kẻ thù.