Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 550: Đoàn kết có thể chiến thắng tất cả (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:15
Lượt xem: 485
Lộc Minh Sâm không điên, nhưng có chút choáng váng, khi ở trước mặt mọi người còn nhịn được không để lộ ra, dáng vẻ ổn trọng rụt rẻ, ngoài Lục Thần Minh thấy anh là chạy, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ điểm khác thường nào.
Nhưng mà đến tối khi đi ngủ, Tô Nhuyễn cảm nhận được người bên cạnh cứ một lát lại rung lên.
Cô mở mắt ra, trông thấy Lộc Minh Sâm đang dựa vào ánh đèn mỏng manh từ ngoài hành lang chiếu vào, nhìn chằm chằm tờ kết quả xét nghiệm trong tay, xem một lát không nhịn được lại cười hai tiếng, tất nhiên cơ thể cũng run rẩy theo.
Tô Nhuyễn bị anh chọc cười, nhỏ giọng nói: “Lộc Minh Sâm, anh có thể ổn trọng một chút được không!”
Lộc Minh Sâm không ngờ cô vẫn chưa ngủ, buông tờ kết quả xét nghiệm xuống, vươn tay nắm lấy tay cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em nói xem chúng ta nên đặt tên con bé là gì?”
Tô Nhuyễn cũng hứng thú: “Anh muốn gọi là gì?”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Không được, em nên ngủ đi, phụ nữ mang thai nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta phải xuất phát rồi.”
Tô Nhuyễn tức giận đánh anh một cái, người gợi lên hứng thú là anh, người bảo cô ngủ đi cũng là anh.
Sáng sớm h ôm sau, toàn bộ giải phóng quân từ đê đập đã rút lui quay về.
Lộc Minh Sâm không ngồi xe tải quân dụng phía trước, mà xin phép cùng ngồi xe buýt với Tô Nhuyễn. Hiếm thấy Lục Thần Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô cùng ủng hộ: “Đúng đúng đúng, chăm sóc tốt cho thai phụ, cũng đừng tra tấn chúng tôi.”
Tô Nhuyễn bật cười, cũng không biết ngày hôm qua Lộc Minh Sâm ra ngoài làm gì, lại dọa Lục Thần Minh như vậy.
Có điều đợi khi mỗi binh sĩ chào hỏi đều nhìn về phía bụng minh, Tô Nhuyễn đoán ra được, chắc chắn gã Lộc Minh Sâm này lại làm ra hành động lỗ mãng nào đó.
Khi Lộc Minh Sâm không có bên cạnh, y tá Mễ mới tiết lộ: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ ôm cánh tay bị thương đứng trước cửa phòng chỉ huy, ai gặp lại không hỏi một câu sức khỏe thế nào?”
“Anh ta thì giỏi rồi, nói sức khỏe không sao, có điều vợ mình thì có vấn đề, dọa mọi người đều sợ hãi, hỏi vợ anh ta làm sao?”
Y tá Mễ cố gắng bắt chước dáng vẻ rụt rè của Lộc Minh Sâm khi ấy, còn học theo giọng điệu lười nhác của anh, nói: “Mang thai, không biết nên chăm sóc thế nào.”
Y tá Mễ nói: “Nghe nói có con rồi thì học hỏi kinh nghiệm từ người ta, công việc của bọn họ, mấy ai có thể ở bên vợ con suốt cả quá trình?”
Cô ấy thở dài: “Xem như tôi đã nhìn ra, đoàn trưởng Lộc nhà cô nhìn thì ổn trọng, nhưng không hơn lão khờ nhà tôi bao nhiêu.”
Tô Nhuyễn vừa buồn cười vừa xấu hổ, cô vẫn luôn biết thật ra Lộc Minh Sâm rất thích làm màu, chỉ là không ngờ lại tới mức độ này.
“Tô Nhuyễn!” Giọng nói hùng hổ truyền đến, Tô Nhuyễn ngẩng đầu lập tức trông thấy Ngôn Thiếu Dục với khuôn mặt không ý tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-550-doan-ket-co-the-chien-thang-tat-ca-1.html.]
Cô hoảng sợ, lúc này mới biết, hóa ra đội ngũ y tế và tình nghuyện viên mấy khu vực quanh thành phố Yến đều đi theo đoàn xe này quay về.
Vô vội vàng trốn ra sau Lộc Minh Sâm đúng lúc quay về bên này: “Xong đời rồi, anh trai em sẽ cằn nhằn c.h.ế.t em.”
Lộc Minh Sâm lại như đã định liệu trước: “Đừng sợ.”
Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh có biện pháp gì, kết quả đợi Ngôn Thiếu Dục đến gần, Lộc Minh Sâm trực tiếp lấy tờ kết quả xét nghiệm kia ra: “Anh, đây là kết quả xét nghiệm của Tô Nhuyễn hôm qua, anh nhìn xem.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, Lộc Minh Sâm định dùng cái này làm kim bài miễn tử à?
Có điều kim bài này vô cùng hữu hiệu, đầu tiên Ngôn Thiếu Dục hoảng sợ, nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm, nghiêm túc xem xét, hiển nhiên anh là người có kinh nghiệm, rất nhanh đã tìm thấy điểm mấu chốt, trên mặt dâng lên ý mừng: “Mang thai? Thật à?”
Tô Nhuyễn vội vàng gật đầu, chủ động nhận sai: “Xin lỗi, sau này em không dám nữa, anh nể tình cháu ngoại tha cho em lần này nhé.”
Ngôn Thiếu Dục lập tức không nghiêm mặt được nữa, gõ đầu cô nói: “Nếu để mẹ biết, tự gánh lấy hậu quả.”
Tô Nhuyễn lập tức cười hì hì nhìn anh và Lý Thịnh Vượng, Lý Hưng Vĩ: “Các anh không nói, chúng em không nói, mẹ sẽ không biết.”
Ngôn Thiếu Dục hừ một tiếng, lại cầm tờ kết quả xét nghiệm lên xem kỹ một lần, rồi cười rộ lên: “Cuối cùng cũng tới.”
Lý Hưng Vĩ cười nói: “Biết cũng không sơ, chắc chắn cô út sẽ không mắng chị Nhuyễn.”
Nhìn đám người cao hứng lên xe, Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Xe của anh đâu?”
Ngôn Thiếu Dục nói: “Nghe nói đoạn đường này vẫn rất lầy lội, xe anh gầm thấp quá không dễ đi, trực tiếp nhờ bộ đội chở về cùng xe khác.”
Tô Nhuyễn gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới: “Bratt với Jack đâu? Không phải bọn họ vẫn luôn ở chỗ các anh à?”
Ngôn Thiếu Dục nói: “Không rõ lắm, khi ấy tình hình đặc biệt, hai bên tách nhau ra, chắc là hôm nay cũng tới đây thôi.”
Anh ấy vừa nói dứt lời, Bratt và Jack cùng nhau lên xe. Hai người đã không còn dáng vẻ cao cao tại thượng ngày xưa, mặc trên người áo ba lỗ không biết người dân nào cho, nếu không có mái tóc vàng cặp mắt xanh, thật sự có vài phần giống người Hoa Quốc.
Jack làm ra động tác kinh điển của Lý Tiểu Long: “Võ công Hoa Quốc.”
Bratt kinh ngạc cảm thán: “Người Hoa Quốc đúng là ngọa hổ tàng long.” Xem ra lại phát hiện được không ít bí mật về người Hoa Quốc.
Tám giờ đúng, đoàn xe khởi hành, tâm trạng mọi người đều nhảy nhót, một vì vừa chiến thắng lũ lụt, hai là có thể về nhà. Trước đây bỏ xuống tất cả, mạo hiểm sinh mệnh qua bên này, chắc chắn người trong nhà lo lắng không ít.
Y tá trưởng ngồi đầu xe đang định tổ chức ca hát tập thể, lại nghe thấy có người nói: “Mau xem.”