Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 549: Lên chức cha mẹ (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:14
Lượt xem: 407
Hai người đồng thời ngây người, giống như nghe không hiểu lời y tá Mễ.
Thấy dáng vẻ ngây ngốc của bọn họ, y tá Mễ không nhịn được cười rộ lên, bước đến chỉ tay vào trị số nào đó trên tờ xét nghiệm: “Giá trị này vượt quá hai ngàn, đứa trẻ đã được năm sáu tuần rồi.”
Lộc Minh Sâm lập tức lấy tờ giấy xét nghiệm qua, nghiêm túc nhìn chăm chú, tuy rằng vẫn không đọc được, nhưng anh lại nhìn chằm chằm như nhìn báu vật gì đó.
Đầu óc Tô Nhuyễn vẫn ngây ngốc như cũ, cô xoa bụng theo bản năng, phản ứng đầu tiên là: “Thật hay giả? Không phải cô lừa tôi chứ?”
“Lừa cô làm gì?” Y tá Mễ bật cười: “Chắc là có trước khi tới, cô cũng thật là, chuyện của mình cô còn không biết sao? Còn làm ra việc nguy hiểm như vậy.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên túm chặt cô ấy: “Tôi… Hai tháng qua tôi làm nhiều chuyện như vậy, còn ngâm nước, nó… Nó không sao chứ?”
Đương nhiên cô biết chu kỳ sinh lý không tới, chỉ là luôn nghĩ do mình quá mệt nhọc và căng thẳng, dẫn tới không đều.
Nghĩ đến đây, ký ức đời trước lại lần nữa ập đến, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy bụng dưới hơi đau, mặt mũi trắng bệch.
Lộc Minh Sâm vội vàng ôm lấy cô: “Nhuyễn Nhuyễn! Hít sâu, hít sâu, đừng sợ đừng sợ, không sao……”
Y tá Mễ không ngờ cô bị dọa như vậy, vội vàng nói: “Đừng suy nghĩ miêm man, ngoài té xỉu ra, cô không gặp phải vấn đề gì khác, yên tâm đi, đứa trẻ biết cha mẹ đang làm việc lớn, rất kiên cường.”
“Thật?”
Y tá Mễ an ủi cô: “Đương nhiên là thật rồi. Sức khỏe cô tốt, tôi đã gặp không ít trường hợp mang thai không biết giống cô rồi, lên núi đốn củi xuống đất làm việc đều không vấn đề gì, chỉ cần cô không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, sẽ không sao!”
“Có điều nơi này điều kiện có hạn, đợi sau khi về vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra toàn diện, làm siêu âm gì đó, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Tô Nhuyễn lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, Lộc Minh Sâm cẩn thận đỡ cô, còn đắp giúp cô một cái chăn mỏng.
Y tá Mễ lắc đầu bật cười, biết bọn họ cần thời gian tiêu hóa tin tức này, lại xoay người qua xem Lục Thần Minh, sau đó rời đi.
“Đừng khẩn trương.” Lộc Minh Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn: “Y tá Mễ có kinh nghiệm như vậy, cô ấy nói chắc chắn không sai.”
“Ngày mai chúng ta về nhà.”
Tô Nhuyễn gật đầu, Lộc Minh Sâm trấn định như vậy là liều thuốc tốt nhất trấn an cảm xúc trong lòng cô, giống như y tá Mễ nói, nếu trước đó đều không vấn đề gì, không lý nào bây giờ lại sinh chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-549-len-chuc-cha-me-2.html.]
Tay cô xoa bụng, lúc này mới hơi có cảm xúc chân thật, cô không nhịn được nhìn sang Lộc Minh Sâm, cười: “Tiểu Bảo Bối tới rồi.”
Lộc Minh Sâm không tranh luận với cô như bình thường, chỉ là cũng không khống chế được khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng.
Anh nhìn về phía bụng cô, trong mắt đều là kinh ngạc, hình như cảm thấy không thỏa mãn, còn dùng cái tay lành lặn của mình chạm vào bụng cô một cái, sau đó nhanh chóng rụt lại như bị chấn kinh, hoảng hốt hỏi: “Có phải nó vừa động không?”
Tô Nhuyễn bị anh chọc cười: “Bây giờ vẫn còn là phôi thai, động cái gì.”
Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại như kẻ ngốc hoàn toàn chưa hiểu sự đời, xuống giường vòng qua bên kia giường Tô Nhuyễn, quỳ gối bên mép giường, tai nhẹ nhàng áp trên bụng cô, nhỏ giọng nói: “Chào con, tiểu Miên Hoa, cha là cha của con.”
Không biết sao đột nhiên Tô Nhuyễn rất muốn khóc, nhìn qua lại thấy trong mắt Lộc Minh Sâm không biết đã có ánh nước từ khi nào.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Lộc Minh Sâm nói giọng khàn khàn: “Nhuyễn Nhuyễn, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà.”
Tô Nhuyễn cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Là anh đã cho em dũng khí.”
…
Khi Lục Thần Minh ngủ đủ, đang thích ý vươn vai, lại cảm thấy có người nào đó nhìn mình chằm chằm. Anh ta đảo mắt qua, cảnh giác ngồi dậy, nheo mắt nhìn Lộc Minh Sâm giường đối diện: “Cậu làm gì thế?”
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại quay đầu sang ân cần hỏi han Tô Nhuyễn: “Em muốn ăn gì không? Chua hay cay? Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”
Thấy anh khoa trương như vậy, Lục Thần Minh khịt mũi coi thường, miệng chậc một tiếng: “Bây giờ có ăn là không tệ rồi, còn muốn chua hay cay, cậu đang mang thai chắc?”
Nói xong lại thấy Lộc Minh Sâm bình tĩnh nhìn mình, Lục Thần Minh bị nhìn chằm chằm, nổi cả gai ốc: “Làm sao? Tôi nói sai à?”
“Không sai.” Lộc Minh Sâm rụt rè đáp: “Còn không phải mang thai sao? Khi ấy y tá Mễ nhà cậu thích ăn thứ gì nhỉ?” Khóe miệng không khống chế được đã cong lên.
Lục Thần Minh:……
Hoá ra là chờ mình ở chỗ này. Anh ta nhìn Lộc Minh Sâm, không nhịn nổi nữa, mắng: “Mẹ nó, cậu muốn cười thì cười thành tiếng đi, đừng như vậy dọa ông đây!”
Tô Nhuyễn không nhịn được đã bật cười trước, Lộc Minh Sâm vẫn duy trì dáng vẻ hướng nội như cũ, trực tiếp cầm bút vở qua chỗ Lục Thần Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng lúc, cho tôi học hỏi chút kinh nghiệm từ cậu, khi y tá Mễ nhà cậu mang thai hai tháng…”
Vân Chi
Thấy dáng vẻ khoe khoang của đối phương, Lục Thần Minh biết rõ gã này tới trả thù mình, sợ tới mức lôi cái chân bị thương theo, nhảy xuống khỏi giường, ra ngoài la lên: “Lão Bùi, mau tới ngăn lão đại nhà các cậu lại, cậu ta điên rồi!”