Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 548: Lên chức cha mẹ (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:12
Lượt xem: 413

“Trời sáng rồi!”

“Mặt trời mọc rồi!”

“Lũ lớn qua rồi!”

……

Tô Nhuyễn bừng tỉnh trong tiếng hoan hô lớn, mở mắt ra đã cảm nhận được ánh mặt trời đã lâu không thấy, hơi nghiêng đầu nhìn ra là có thể trông thấy mọi người đang hoan hô bên ngooài cửa sổ, có dân chúng bình thường, có nhân viên tình nguyện, có cả giải phóng quân.

Từng khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt, nhưng tất cả đều vui mừng.

Tô Nhuyễn không nhịn được cũng mỉm cười, khi trở mình lại trông thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm bên cạnh.

Nhận ra động tĩnh, Lộc Minh Sâm gần như mở mắt ngay lập tức, tay sờ lên trán cô, hỏi: “Sao rồi? Khó chịu chỗ nào không?”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Chỉ cảm thấy mệt.”

Cô giơ tay vỗ về cánh tay phải băng thạch cao thật dày của anh: “Anh thì sao? Ngooài chỗ này ra còn bị thương chỗ nào không?”

“Hết rồi, chỉ bị khúc gỗ kia đ.â.m gãy xương, nơi khác đều là vết thương nhỏ.”

Thấy Tô Nhuyễn giương mắt cẩn thận quan sát một lượt, Lộc Minh Sâm bật cười: “Nếu thật sự bị thương nghiêm trọng, sẽ không nằm chỗ này.”

Nghe vậy, Tô Nhuyễn mới quan sát bốn phía: “Chúng ta đang ở đâu?”

“Ở huyện Văn! Cách thời điểm cô té xỉu đã hơn mười tiếng.” Y tá Mễ đẩy xe đựng thuốc vào, nhìn Tô Nhuyễn, nổi giận: “Cô giỏi thật đấy Tô Nhuyễn! Dám lén lút chạy lên đó, không muốn sống nữa à?”

Tô Nhuyễn cười: “Tôi là người không biết chừng mực như vậy sao? Cô xem, không phải bây giờ tôi vẫn ổn à?”

Y tá Mễ khinh bỉ: “Thế này kêu vẫn ổn? Lúc cô hôn mê bị khiêng xuống, đoàn trưởng Lộc nhà cô bị dọa phát khóc.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra Lộc Minh Sâm bị dọa phát khóc trông như thế nào.

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Khụ… Cô ấy thế nào rồi? Không vấn đề gì chứ?”

Y tá Mễ cầm kim tiêm bước tới: “Phán đoán bước đầu là mệt mỏi quá độ, có điều để cậu yên tâm, vẫn lấy mau kiểm tra một chút.”

Khi lấy máu, Lộc Minh Sâm vẫn dùng cánh tay lành lặn của mình che mắt Tô Nhuyễn như thường lệ. Y tá Mễ thấy vậy, lắc đầu thở dài: “Hai người đúng thật là…” Đã bao nhiêu năm rồi, trong mắt cô ấy, hiện tại Tô Nhuyễn đã không còn sợ kim tiêm một chút nào.

“Vợ ơi, đừng hâm mộ bọn họ.” Giọng nói chua lèo của Lục Thần Minh từ đối diện truyền tới: “Lát nữa em cũng qua đây ngủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-548-len-chuc-cha-me-1.html.]

Y tá Mễ trợn mắt khinh bỉ: “Anh lại xem náo nhiệt gì thế!”

Ống tiêm rút ra, Lộc Minh Sâm cũng buông Tô Nhuyễn. Lúc này Tô Nhuyễn mới để ý thấy người nằm giường đối diện là Lục Thần Minh, khả năng nghe được tiếng y tá Mễ nên tỉnh lại, lúc này mắt vẫn nhập nhèm.

Dễ nhận ra căn phòng này là một phòng trong trường học đổi thành phòng bệnh lâm thời, phòng bệnh bọn họ đang ở chắc là phòng cho giáo viên, diện tích không lớn lắm, miễn cưỡng đặt được bốn chiếc giường bệnh.

Vì thuận tiện chăm sóc cho cô, Lộc Minh Sâm ghép hai chiếc giường lại, đối diện là Lục Thần Minh và phó đoàn trưởng dưới trướng anh ta, ngoài cô ra mấy người này đều bị bó thạch cao.

Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn chân Lục Thần Minh, khi ấy rõ ràng cô thấy anh ta không vấn đề gì.

Lộc Minh Sâm giải thích: “Khi cậu ta cứu anh, bị đồ dưới nước lũ va phải, gãy xương cẳng chân.”

Y tá Mễ qua đó kiểm tra vết thương cho Lục Thần Minh, sau đó vỗ n.g.ự.c anh ta một cái: “Anh mau ngoan ngoãn đi ngủ cho em!”

Đám người này ngoài bị thương ra, quan trọng nhất là nghỉ ngơi.

Thấy Lục Thần Minh ngủ ngay lập tức, y tá Mễ lại nói với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm: “Hai người cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, khả năng ngày mai phải rút lui với quân đội rồi, nhiều người chuyển xuống tuyến dưới như vậy, sợ nơi này không chứa nổi.”

Nói tới đây, cô ấy không tự chủ được khẽ nở nụ cười: “Cuối cùng lũ cũng rút lui! Chúng ta có thể về nhà rồi!”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười, Tô Nhuyễn nghiêm túc nhìn Lộc Minh Sâm: “Em cảm thấy đây là thời khắc vui vẻ nhất đời mình.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu cọ vào trán cô, đương nhiên anh hiểu được ý cô rồi, Không chỉ vì nước lũ rút lui, còn vì anh đã sống sót.

“Anh cũng thế.”

Sau này, quãng đời còn lại anh có thể làm bạn bên cô đến già rồi.

Hai người ngủ một giấc ngon lành đầu tiên suốt hai tháng qua, khi Tô Nhuyễn mở mắt ra lần nữa, lại trông thấy y tá Mễ đang đứng trước giường mình, mắt nhìn cô chằm chằm không chớp.

Tô Nhuyễn bị cô ấy nhìn như vậy, trong lòng thấp thỏm. Lộc Minh Sâm đi lấy cơm về thấy thế, càng căng thẳng hơn: “Làm sao vậy? Cô có ý gì? Có gì cứ nói thẳng?”

Y tá Mễ đưa tờ kết quả xét nghiệm sang cho Tô Nhuyễn: “Tự cô xem đi.”

Tô Nhuyễn chần chừ cầm lấy, lại xem không hiểu một chữ nào. Thời buổi này vẫn chưa có máy in, mà chữ bác sĩ từ xưa đến này đều như rồng bay phượng múa……

Lộc Minh Sâm thò qua: “Nhung mao cái gì, chỉ số 2000…”

Anh cau mày, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc có ý gì?”

Vân Chi

Thấy Lộc Minh Sâm nóng này, lúc này y tá Mễ mới cười rộ lên: “Chúc mừng hai người, sắp lên chức cha mẹ.”

Loading...