Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 545: Thắng lợi đến (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:08
Lượt xem: 331

Thật ra khi chưa chạm trán tài xế vận chuyển đê đập cao su tới, Tô Nhuyễn chưa từng có ý nghĩ tự mình mang tới đê đập, cô chỉ định chuyển giao đồ cho Lộc Minh Sâm, nhưng khoảnh khắc chuẩn bị chuyển giao, tất cả lý trí trong đầu cô đều bỏ nhà ra đi.

Người khác không biết, cô lại rất rõ ràng, đây là đỉnh lũ lớn nhất lần này, cũng là đỉnh lũ cuối cùng, đời trước Lộc Minh Sâm hy sinh trong lần này, cũng chính là đêm trước thắng lợi…

Ý nghĩ muốn đi gặp Lộc Minh Sâm điên cuồng chiếm cứ đầu óc, cô ôm suy nghĩ bi quan nhất, dù cô đã liều mạng nỗ lực như vậy vẫn không thể xoay chuyển vận mệnh, nếu Lộc Minh Sâm vẫn hy sinh như cũ, ít nhất cô phải gặp mặt anh ấy lần cuối cùng.

Đã gần một tháng bọn họ không gặp nhau, ý nghĩ này và nhung nhớ cùng nhau dâng lên mãnh liệt chiếm trọn lý trí cô.

Cô nghe thấy bản thân nói với chiến sĩ vận chuyển lô vật tư quan trọng nyaf: “Tôi biết mấy thứ này sử dụng thế nào, tôi lên đó với các anh.”

Chiến sĩ kia không đồng ý: “Khi giao đồ cho chúng tôi giáo sư Mẫn đã hướng dẫn cách sử dụng rồi, nơi đó quá nguy hiểm, cô không thể đi cùng.”

Tô Nhuyễn trực tiếp bò lên xe: “Lỡ trục trặc gì đó, hiện giờ các anh không có thời gian tìm hiểu dùng thử, đi mau, mỗi giây mỗi phút đều rất trân quý.”

Cuối cùng chiến sĩ không thể thắng nổi cô, mang theo cô tới đê đập, lúc này khoảng cách đỉnh lũ cuối cùng ập đến còn mười ba tiếng đồng hồ.

Tất cả chiến sĩ trên đê đập đều đã thành tượng tất, mọi người không ngừng khiêng thêm bao cát, đắp đê đập cao lên.

Cô nghe được ở nơi xa có người suy sụp gào lên: “Không kịp nữa rồi! Đê vẫn chưa đủ cao, còn nhiều chỗ thủng như vậy, bọn họ mệt c.h.ế.t cũng không thể hoàn thành!”

“Mẹ nói, binh của ông không phải là người sao?” Giọng nói khàn khàn mang cảm xúc nghẹn ngào.

“Lão Tôn!” Có người quát bảo ngưng lại: “Bọn họ là người, nhưng mà mặc trên mình bộ quân trang! Bộ chỉ huy đã nghĩ cách, sẽ đưa tới trang bị tiên tiến nhất.”

Lão Tôn kia không tin: “Trang bị gì có thể nâng cao đê đập lớn như vậy thêm bốn mươn centimet trong mười mấy tiếng đồng hồ?”

Anh ta vừa dứt lời đã có người trông thấy xe của Tô Nhuyễn, người kia lập tức hưng phấn nói: “Tới rồi! Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

“Nghe nói hơn mười phút là có thể dựng lên đê đập cao nửa thước, dài mười hai mét.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-545-thang-loi-den-1.html.]

Khi giáo sư Mẫn vừa nghiên cứu phát minh thành công đê đập cao su, Tô Nhuyễn đã nói với Lộc Minh Sâm, sở dĩ hiện giờ có thể đưa tới hơn bốn trăm cái như vậy, chính vì sau khi Lộc Minh Sâm báo cáo tình hình lên lãnh đạo cấp trên, quốc gia đã cho thêm người, điều động thêm tài nguyên tới ngày đêm gấp gáp chế tạo hoàn thành.

Bên phòng chỉ huy có người chạy tới giao nhận, trong lúc bọn họ dỡ hàng, Tô Nhuyễn đi về phía đê đập. Hình như chỉ liếc mắt một cái cô đã trông thấy Lộc Minh Sâm, anh đang dựa vào đống đất, bên cạnh là các chiến hữu gần như nằm chồng lên nhau.

Ở chỗ này, không nơi nào không có bùn đất để bọn họ nằm nghỉ.

Thấy cô đến Lục Thần Minh hơi kinh ngạc, nhưng lại nói: “Đừng gọi cậu ta, đã bốn ngày rồi bọn họ chưa chợp mắt, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi mười phút.”

Vân Chi

Anh ta không nhiều lời, nhắc nhở xong lại tiếp tục chạy đi khiêng bao cát.

Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn Lộc Minh Sâm, quầng thâm dưới mắt đã xanh tím, gương mặt gầy đi rất nhiều, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn không giấu nổi mệt mỏi trên người.

Cô chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ chật vật như vậy trên người Lộc Minh Sâm, môi mím chặt vẫn không cách nào áp chế không cho nước mắt rơi xuống.

Không lâu sau, có tiếng xôn xao truyền đến từ chỗ doanh trại chỉ huy, hóa ra lần này Tổng chỉ huy Ngô Quân cũng tự mình tới đê đập, nói là muốn xem hiệu quả của trang bị mới.

Một tiếng “Đoàn trưởng Lộc” vang lên, Lộc Minh Sâm đang ngủ say lập tức mở mắt, nhìn thấy Tô Nhuyễn đầu tiên anh cười theo bản năng, ngay sau đó ý thức được điều gì, đột nhiên ngồi bật dậy: “Sao em lại ở chỗ này?” Giọng nói đã cực khàn.

Tô Nhuyễn nhanh tay nhét vào miệng anh một chiếc kẹo sữa: “Em cũng rất hối hận, nhất thời xúc động lên xe, nửa đường khi bình tĩnh lại đã không quay về được, bây giờ chỗ các anh cũng không ai quay lại dưới đó.”

Cô nói vô cùng đáng thương, dáng vẻ sợ anh mắng, trong mắt lại không có chút hối hận nào.

“Đoàn trưởng Lộc, mau tới đây!” Có người gọi Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm chỉ có thể gõ đầu cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xong việc lại tính sổ với em!”

Tô Nhuyễn đi theo anh, cười hì hì: “Em chờ đó, ai không tính sổ với em làm chó con!”

Lộc Minh Sâm trừng mắt lườm cô một cái.

Lúc này quân trưởng Ngô đã trông thấy bọn họ: “Đây là đồng chí Tô Nhuyễn, vợ của Tiểu Lộc à?”

Loading...