Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 544: Vạn người một lòng (9)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:33:07
Lượt xem: 325

Mọi người yên lặng khom lưng cúi chào bọn họ, trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi xuống thuyền đổi sang xe khách, cầm trên tay tờ báo mới nhất, bọn họ mới lấy lại tinh thần.

Bratt nghi hoặc nhìn Tô Nhuyễn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngôn Thiếu Dục quay đầu đưa cho anh ta một tờ.

Bratt không xem hiểu tiếng Trung, nhưng xem hiểu hình ảnh bên trên, đập vào ánh mắt đầu tiên là từng tấm ảnh chụp đến từ các nơi.

Có trong phòng học, có ở quảng trường, có trong nhà xưởng, hoặc trong công ty, tất cả đều xếp thành hàng dài quyên góp tiền bạc, thậm chí anh ta còn trông thấy một cậu học sinh tiểu học cầm trong tay năm mao tiền.

Còn có sinh viên đại học đứng trong sân trường giơ cao khẩu hiệu “Khu thiên tai cố lên!”…

Hiển nhiên, toàn bộ người Hoa Quốc đều đang chú ý tới trận thiên tai này, tích cực dâng hiến một phần lực lượng của bản thân.

Mặt sau có danh sách quyên tiền, Bratt đọc được số ả rập, Jack phiên dịch văn tự trước đó cho anh ta.

- Trường trung học Ánh Dương: 1000 tệ.

……

- Xưởng dệt XX: 10.000 tệ.

……

- Đồ điện gia dụng Thải Hà: 500.000 tệ.

……

- Xưởng sắt thép XX: 1.000.000 tệ.

- Hãng phim Tiếu Nhan: 2.000.000 tệ.

- Trang sức Thế Duyên: 8.000.000 tệ.

- Châu báu Thịnh Thế: 10.000.000 tệ.

……

Jack mau chóng chú ý tới điều gì đó: “Tô Nhuyễn, trang sức Thế Duyên này là công ty của cô nhỉ?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn sửng sốt, lấy tờ báo qua, lúc này mới phát hiện ra trên danh sách quyên góp tiền còn có tên xưởng trang sức của mình, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là do đám Diệp Minh làm.”

Ngôn Thiếu Dục vội lấy tờ báo qua, nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó khiếp sợ nhìn Tô Nhuyễn: “Tám triệu tệ? Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Anh ta vẫn luôn cho rằng mình kiếm được nhiều tiền hơn Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn đắc ý hất cằm: “Em tự kiếm.”

“Mẹ biết không?” Ngôn Thiếu Dục hỏi: “Em thành thật khai báo, có phải em lén lút làm gì không? Không phải đánh bạc chứ?”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Em là loại người ấy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-544-van-nguoi-mot-long-9.html.]

Ngôn Thiếu Dục nói: “Không phải vay lãi chứ? Cẩn thận anh nói với mẹ…”

“Sao anh lại thế? Có con gái rồi, bản thân biến thành vua cáo trạng à?”

……

Bratt nhìn hai anh em đang đấu võ mồm trước mặt, đột nhiên lẩm bẩm: “Rốt cuộc ai nói Hoa Quốc bần cùng, rõ ràng bọn họ rất giàu có.”

Khi xe buýt đi đến đường quốc lộ, mọi người bị tình hình bên ngoài hấp dẫn.

Lúc này ven đường đứng đầy xe gần như không biên giới, xe tải, xe buýt, gần như trên thân tất cả xe đều treo biểu ngữ.

Có người không nhịn được đọc thành tiếng: “Đội cứu trợ tỉnh Đông Thanh! Khu thiên tai cố lên!”

Có người đọc tiếp: “Khu thiên tai cố lên! Nhân dân cả nước ở bên mọi người!”

“Đồng tâm hiệp lực, Tỉnh Lâm cùng vượt cửa ải khó khăn với khu thiên tai! Khu thiên tai cố lên!”

“Khu thiên tai cố lên! Chúng ta chắc chắn Thắng Lợi!”

……

Không biết trên xe an tĩnh lại từ khi nào, chỉ còn tiếng hai người trẻ tuổi đọc biểu ngữ.

Khi xe buýt rẽ sang đường khác, mọi người lại trông thấy mấy chiếc xe Minibus, xe ba bánh xám xịt, hiển nhiên bọn họ là đội ngũ tự phát, không có biểu ngữ, vì theo mọi người dùng vải đỏ và bút than viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Trấn Nguyên Thanh gấp rút tiếp viện khu thiên tai!”

Một người phụ nữ trẻ tuổi thì thầm: “Thôn họ Vương cố gắng vì khu thiên tai!”

Đọc đến đây giọng trở nên nghẹn ngòa…

Gần như người trên xe đều khóc không thành tiếng, tài xế xe cũng cất giọng khản khàn nói: “Tới rồi, chúng ta cùng nhau cố lên!”

Mọi người ngẩng đầu, lập tức trông thấy trước cửa huyện thành nơi đón bọn họ có một tấm biểu ngữ cực lớn: “Vạn người một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhân dân Hoa Quốc cùng nhau chiến thắng lũ lụt!”

Bratt nhìn mọi người lau sạch nước mắt nhanh chóng lấy lại tinh thần phấn chấn, cuối cùng phát hiện ra, từ khi phát sinh tai họa, bọn họ từng có đau thương, bi thống tê tâm liệt phế, nhưng chưa bao giờ bàng hoàng hay nản lòng, bởi vì có nhiều người đứng sau lưng ủng hộ bọn họ…

Giây phút này, đột nhiên anh ta hiểu được ý nghĩa câu nói “Trận thiên tai này không phải một người đơn đả độc đấu, tất cả người Hoa Quốc đều đang nỗ lực vì nó” của Tô Nhuyễn.

Anh ta cũng bắt đầu tin tưởng, lực lượng vạn người một lòng này, có thể tạo nên kỳ tích.

Tô Nhuyễn không ở lại khu an trí, vừa xuống xe cô đã chạy tới huyện Vân bên cạnh.

Ngôn Thiếu Dục cô lại: “Em đi đâu thế?”

Tô Nhuyễn: “Giáo sư Mẫn nói đê đập cao su kiểu mới tới rồi, phải lập tức vận chuyển đến đê đập, em qua bên đó dạy bọn họ dùng thế nào.”

“Anh, mọi người ở lại đây hỗ trợ đi, em dạy bọn họ xong sẽ về ngay, chuyện này quá quan trọng.”

Ngôn Thiếu Dục không nghi ngờ, đây không phải lần chứng kiến đỉnh lũ đầu tiên, hơn một tháng qua Tô Nhuyễn vẫn luôn rất lý trí, chuyện gì dính chút nguy hiểm cô đều không làm, chăm sóc bản thân khá tốt, giống như chỉ đơn thuần tới cứu tế. Nhưng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, khi sắp kết thúc đột nhiên Tô Nhuyễn lại phát cuồng một phen…

Loading...