Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 542: Vạn người một lòng (7)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:33:04
Lượt xem: 313
Tô Nhuyễn múc nước ấm về, vừa lau người giúp anh, vừa cẩn thận xem xét miệng vết thương, phát hiện ngoài bả vai, lòng bàn tay, lòng bàn chân, vùng n.g.ự.c bụng còn có không ít vết xanh tím, chắc là bị thứ gì đó trong nước lũ va phải.
Cô lấy vali hành lý trong ngăn tủ ra, đồ Lộc Minh Sâm có thể sẽ dùng đến, cô đều chuẩn bị riêng một phần, đỡ phải qua trung tâm y tế lấy.
Cẩn thận khử trùng bôi thuốc, dùng băng gạc băng bó, xử lý xong tất cả đã hơn một tiếng sau, Tô Nhuyễn lại qua nhà ăn múc một âu cháo lớn mang về.
“Anh Minh Sâm, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp.” Cô sợ lại có tình hình khẩn cấp, khiến anh không kịp ăn cơm, hơn nữa không biết đã bao lâu rồi anh chưa ăn một bữa tử tế, trong tình huống này, ăn trước sau đó đi ngủ càng tốt cho việc bổ sung thể lực.
Lộc Minh Sâm cố gắng mở to mắt, muốn vịn giường đứng dậy, cánh tay lại mềm nhũn ra, ngã đầu xuống gối.
Tô Nhuyễn nhìn cảnh ấy, vừa buồn cười vừa đau lòng, đôi tay có thể dựng tường ngăn lũ lớn, lúc này lại không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể anh.
Lộc Minh Sâm không cố sức, nhìn qua có vẻ hận không thể ngủ tiếp, Tô Nhuyễn phải bước đến gần nâng anh dậy, sau đó ngồi phía sau để anh dựa vào, né tránh tay anh muốn tự mình cầm âu cháo, trực tiếp dùng thìa đưa cháo đến bên miệng anh.
Lộc Minh Sâm sửng sốt, sau đó thích ý dựa vào người Tô Nhuyễn, chậm rãi ăn hết bát cháo.
Anh quay đầu cọ vào hõm vai Tô Nhuyễn: “Hạnh phúc thật.”
Tô Nhuyễn bật cười, y như đứa trẻ.
Cô hôn lên trán anh: “Tranh thủ thời gian ngủ đi, đến giờ em gọi anh.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm lại nằm xuống, duỗi tay ôm lấy eo Tô Nhuyễn: “Có vợ tốt thật đấy…” Nói xong lại ngủ ngay.
Tô Nhuyễn xoa đầu anh, nhỏ giọng nói: “Cho nên nhất định anh phải quay về.”
Tâm trạng của cô vẫn chưa thả lỏng.
Tuy rằng hiện tại mọi người đều đang chúc mừng, cho rằng đã chống lũ thành công, nhưng Tô Nhuyễn lại biết, hiện tại mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, cơn lũ lớn trăm năm mới xuất hiện này, tiếp theo sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức thế này, một tháng tới sẽ không xuất hiện.
Gần đến giờ tập hợp, Tô Nhuyễn đánh thức Lộc Minh Sâm, sau khi nghỉ ngơi sáu tiếng đồng hồ trông anh đã có tinh thần hơn nhiều, khi mặc xong quần áo, Tô Nhuyễn đã vớt xong bát mì nước từ bếp cồn mang đến.
“Bên trong có bỏ thêm không ít lát gừng, uống hết cả nước.”
Lộc Minh Sâm không nhịn được bật cười, cảm giác hạnh phúc đột nhiên sinh ra trong lòng khiến cả người anh tràn đầy sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-542-van-nguoi-mot-long-7.html.]
Ăn xong bát mì vừa đến giờ tập hợp, Lộc Minh Sâm ra ngoài thổi còi triệu tập chiến hữu, trước khi đi Tô Nhuyễn nhét vào túi anh một nắm chocolate: “Khi nào đói ăn một viên, bổ sung năng lượng.”
Lộc Minh Sâm ôm chặt cô, sau đó dẫn theo chiến hữu, nhanh chóng xuất phát.
Bọn họ rời đi, thay cho một đám người khác trở về nghỉ ngơi, dân địa phương lại bắt đầu bận lu bù.
Bratt và Jack ngồi dưới mái hiên, nhìn bọn họ, không có bất kỳ tổ chức nào, cũng không có bất kỳ phần thưởng nào, càng không bị cưỡng ép, tất cả mọi người đều tự giác làm việc trong khả năng của mình.
Jack nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi, không phải sao?”
“Bọn họ đều nói người Hoa Quốc bần cùng ngu muội, tôi cảm thấy bọn họ mới là người trí tuệ nhất.”
Bratt không nói gì, anh ta lắc lư bình nước không nhiều lắm, có chút do dự, nhìn dáng vẻ của đám lính kia, anh ta ngượng ngùng đi xin thêm nước, nghe nói nước sạch không nhiều lắm.
Nhưng một bác gái đi ngang qua nhìn thấy động tác của anh ta đã xách theo phích nước nóng tới, đổ cho anh ta một cốc: “Uống tạm thứ này, phải tăng cường cho các đồng chí giải phóng quân trước.”
Bratt nói: “Có phải đồ ăn cũng không còn nhiều lắm không?”
Bác gái nói: “Đủ cho các đồng chí giải phóng quân ăn một bữa, chúng tôi đều tạm nhịn, chờ đồ cứu tế chuyển tới.”
Bratt không nhịn được vẫn hỏi ra miệng: “Sao bà biết sẽ có người đưa đồ cứu tế tới?”
Bác gái sửng sốt, càng nghi hoặc hơn: “Chúng tôi đều biết, chắc chắn sẽ có người đưa tới.”
Bà ấy vừa dứt lời, đã nghe thấy có người kêu to: “Đồ cứu tế tới, mau chuẩn bị hỗ trợ!”
Thanh niên trai tráng không hẹn mà cùng chạy về phía mép nước, Bratt và Jack cũng đứng lên, nhìn về phía xa xa, trên con sóng lớn mười mấy con thuyền đang dần dần tới gần, tất cả đều chở đầy vật tư cần thiết.
Bác gái quay đầu lại nhìn Bratt: “Cậu xem, tôi đã nói chắc chắn có mà.”
Bratt và Jack im lặng.
Một lúc lâu sau, Jack nói: “Đây là quốc gia vĩ đại, đúng không?” Một người dân nho nhỏ không biết tin tức gì lại có thể tin tưởng quốc gia hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Bọn họ biết, quốc gia này sẽ không mặc kệ bọn họ.
Cuối cùng Bratt cũng gật đầu.