Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 539: Vạn người một lòng (4)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:32:59
Lượt xem: 342
Sau khi nghe được vị trí doanh trại điều hành, Tô Nhuyễn dẫn một đám tài xế xe qua. Người nơi đó đều đang rất bận rộn, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có.
Nếu nói ở điểm an trí đã nhìn thấy bọn họ mệt nhọc, thì ở chỗ này, mới chính mắt cảm nhận được bọn họ vất vả thế nào.
Tô Nhuyễn trông thấy đoàn trưởng Dư, anh ta đang vùi đầu xúc cát giống các chiến sĩ khác, thấy cô đến cũng kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hình như hôm nay ai gặp cũng hỏi cô vấn đề này.
“Tới hỗ trợ!”
Nghe cô nói rõ ý đồ đến, đoàn trưởng Dư đảo mắt qua mấy vị tài xế, làm quân lễ với bọn họ, cất giọng khàn khàn: “Tôi đại biểu nhân dân cảm ơn các đồng chí.”
Đám tài xế liên tục xua tay: “Các anh mới là người vất vả nhất.”
Đám tài xế nhận lấy xẻng đoàn trưởng Dư tìm cho bọn họ, phát hiện ra gần như trên cán xẻng nào cũng dính vết máu, không khỏi trầm mặc, lúc này bọn họ mới hiểu được, vì sao trên tay mỗi chiến sĩ đều quấn đầy băng gạc.
“Các anh em, bắt đầu nào!”
Tài xế Nhậm dẫn đầu đám tài xế gia nhập nhóm cứu viện, Tô Nhuyễn quay về khu an trí, cuối cùng cũng có thời gian bấm số điện thoại Lộc Minh Sâm để lại cho cô.
Có điều người nghe điện thoại đầu bên kia không phải anh ấy.
Bùi Trí Minh hỏi: “Chị dâu? Chị tới rồi à? Đang ở đâu?”
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm đã nói trước với bọn họ.
“Đang ở khu an trí huyện Thanh, rất an toàn, cậu nói với anh ấy một câu, để anh ấy chuyên tâm cứu nạn, tôi sẽ chăm sóc tốt bản than, cũng sẽ cùng nhân dân chăm sóc tốt cho các anh em của mọi người.”
Bùi Trí Minh cười đáp: “Vừa nghe chị dâu nói như vậy, em đã yên lòng rồi. Nhất định sẽ chuyển đạt.”
Tô Nhuyễn biết, vì không muốn cô lo lắng anh ta mới ra vẻ nhẹ nhàng. Nhưng cô đã nghe thấy tiếng gào rống từ đầu kia điện thoại truyền đến: “Mau, bao cát đâu! Sắp không chặn được…”
Bùi Trí Minh chưa kịp nói thêm gì, lập tức cúp điện thoại.
Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, quay đầu đi theo nhân dân địa phương nấu cơm nấu nước cho người bệnh và nạn dân vừa cứu được, không cho bản thân thời gian suy nghĩ miên man.
Buổi tối, chuông điện thoại vang lên, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Lộc Minh Sâm gọi đến, vội vàng nghe máy, lại nghe thấy tiếng giáo sư Mẫn: “Tô Nhuyễn, chúng ta thành công rồi! Đê đập cao su thành công rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-539-van-nguoi-mot-long-4.html.]
Hóa ra tỉnh Huy nơi giáo sư Mẫn ở cũng xảy ra lũ lụt quy mô nhỏ, trong tình thế cấp bách giáo sư Mẫn lấy ra sản phẩm thí nghiệm trước đó của bọn họ ra cản lũ, tuy rằng không thành công, nhưng vẫn tranh thủ được cho các chiến sĩ một khoảng thời gian, đồng thời kích phát linh cảm trong đầu giáo sư Mẫn.
Hiện tại, đê đập cao su chính thức ra đời!
Tô Nhuyễn chấn động tinh thần, nhưng ngay sau đó lại ý thức được: “Có phải không có cách nào sản xuất số lượng lớn không?”
Vân Chi
Giáo sư Mẫn nói: “Đúng vậy, có điều tôi đã nghĩ ra cách, bên xưởng thuyền cứu hộ có thể gia công bán thành phẩm, tôi tìm thêm mấy đứa học sinh đến điều chỉnh lại chút, mỗi ngày có thể làm ra năm sáu cái.”
Tô Nhuyễn nói: “Nhờ cả vào ngài, Kinh Giang này là nơi nguy hiểm nhất, sau một tháng ít nhất ngài phải gửi qua đây cho tôi một trăm cái.”
Giáo sư Mẫn nói: “Cô yên tâm, tôi hứa ít nhất sẽ cho cô một trăm cái.”
Tuy rằng một trăm cái vẫn như muối bỏ biển, nhưng cuối cùng coi như có tin tức tốt.
Có điều tâm trạng tốt đẹp của Tô Nhuyễn không thể kéo dài lâu, bắt đầu từ sáng hôm sau, người thường quay lại khu an trí càng ngày càng nhiều, có người được đội cứu viện mang về, có người là quần chúng nhân dân bình thường từ tuyến trên lui xuống.
Nửa đêm ngày thứ mười hai, đám tài xế cũng đã trở lại.
Anh Nhậm nói: “Đoàn trưởng Dư không cho chúng tôi ở lại.”
Mặt đám tài xế đầy mệt mỏi, nhưng không chỉ vì vất vả, mà vì tâm trạng nặng nề: “Nhưng mà bọn họ đều đi lấp đê.”
Đàn ông thân cao tám thước đều đỏ hốc mắt, ai cũng biết điều đó có ý nghĩa thế nào, khi nguy hiểm nhất, vì bảo vệ bọn họ, giải phóng quân ở lại xông vào nơi nguy hiểm.
Tô Nhuyễn cũng không biết nên nói gì, bởi vì Lộc Minh Sâm cũng ở bên đó.
Cô nhìn tay bọn họ, bảo: “Đi băng bó trước đi, các anh vất vả rồi, vật tư cứu viện còn phải dựa vào các anh.”
Anh Nhậm vẫy vẫy tay, nói: “Băng bó thì không cần, chút thương tích này của chúng tôi kém xa giải phóng quân, không phải nói không đủ dược phẩm sao, chúng tôi không lãng phí nữa.”
“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta quay về, tranh thủ thời gian vận chuyển thêm một đám vật tư tới.” Anh Nhậm hỏi Tô Nhuyễn: “Còn thiếu thứ gì không?”
Tô Nhuyễn nói: “Tạm thời không thiếu, những thứ khác đều đang chuẩn bị, khả năng sẽ chở tới dần dần, vất vả các anh rồi.”
Anh Nhậm: “Không vất vả, chuyện khác chúng tôi không giúp được, nhưng có thể bỏ ra chút sức lực.”
Sau đó đám tài xế đi nghỉ ngơi, Tô Nhuyễn ở lại an trí cho nạn dân mới tới.