Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 537: Vạn người một lòng (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:32:56
Lượt xem: 423
Sắp xếp xong tất cả, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, sau đó vẫn gọi cho Lý Nhược Lan một cuộc điện thoại.
“Mẹ, con định đến khu thiên tai một chuyến.”
Quả nhiên Lý Nhược Lan phản đối: “Con đừng đi xem náo nhiệt, bên đó rất nguy hiểm, lũ lụt không giống những gì chiếu trên tivi đâu, con đi ngoài khiến mọi người lo lắng, còn có thể làm gì?”
“Con đã nói trước với anh Minh Sâm rồi.” Tô Nhuyễn nói: “Yên tâm, con sẽ không tới nơi nguy hiểm, con chỉ ở hậu phương, thời điểm này các chiến sĩ không cách nào ăn uống nghỉ ngơi tử tế, chuyện khác con không làm được, nấu cơm cho bọn họ, hỗ trợ chiếu cố người bệnh linh tinh vẫn có thể.”
“Những nơi đó chắc chắn là nơi an toàn.”
Tô Nhuyễn đang định tiếp tục thuyết phục Lý Nhược Lan, thì nghe thấy bà ấy thở dài hỏi: “Con định khi nào xuất phát?”
Sau khi phản ứng lại, Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Cảm ơn mẹ, ngài thật sự là người mẹ thông tình đạt lý.”
“Mẹ muốn ngăn cản lắm chứ.” Lý Nhược Lan tức giận nói: “Nhưng không may có cô con gái ngang bướng như con, chuyện con đã quyết định có lần nào thay đổi? Có thể nói trước với mẹ một tiếng đáng để mẹ vui mừng rồi.”
Tô Nhuyễn nhỏ giọng đáp: “Hai ngày sau con sẽ xuất phát, đồ đạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, mẹ, mẹ đừng lo lắng, nhất định con sẽ an toàn trở về.”
Lý Nhược Lan mắng: “Mẹ lo lắng có thể làm gì? Mẹ lo lắng không phải con vẫn đi sao?” Nói xong câu cuối, giọng nói vẫn trở nên nghẹn ngào.
Thấy Tô Nhuyễn hơi áy náy, Lý Nhược Lan lại đổi giọng, cảnh cáo: “Dù thế nào, cũng không được tới nơi nguy hiểm, an toàn trở về, biết chưa?”
“Đừng để mọi người lo lắng, bà ngoại con đã hơn tám mươi rồi, nếu con xảy ra chuyện gì không hay…”
“Sẽ không đâu.” Tô Nhuyễn làm ra vẻ nhẹ nhàng, cười nói: “Con là người không hiếu thảo như vậy sao? Con còn phải quay về sinh cháu ngoại cho ngài đó!”
Cuos điện thoại, Tô Nhuyễn không có nhiều thời gian thương cảm, lại chân không chạm đất chạy đi tìm chính ủy Vương, hiện giờ quân đội cũng đang vội vàng chuẩn bị vật tư cứu viện.
Vân Chi
Nghe thấy cô muốn quyên góp vật tư cho khu thiên tai, chính ủy Vương nói: “Mang đồ tới đây, chúng tôi phái ra hai chiếc xe.”
Tô Nhuyễn nói: “Xe cháu đã tìm rồi, muốn bọn họ đi cùng xe quân đội, an toàn hơn chút, cũng nhanh hơn chút.”
“Không cần cháu tự tìm xe…” Chính ủy Vương nhìn danh sách Tô Nhuyễn đưa qua, sửng sốt.
Vốn dĩ chính ủy Vương định nói bọn họ có thể phái ra thêm vài chiếc xe, nhưng nhìn thấy danh sách Tô Nhuyễn đưa qua lập tức ngậm miệng.
Đột nhiên ông ấy đứng thẳng người, tay làm quân lễ với Tô Nhuyễn: “Đồng chí Tô Nhuyễn, tôi đại biểu nhân dân và quân nhân khu vực thiên tai cảm ơn đồng chí!”
Tô Nhuyễn đáp lễ lại: “Cháu cũng đại biểu nhân dân cảm tạ mọi người, cảm tạ giải phóng quân.”
Sau đó chính ủy Vương dẫn Tô Nhuyễn tới phòng điều hành nơi sắp xếp hành trình.
Cứ như vậy, sau hai ngày bận chân không chạm đất, bọn họ đã gom được bảy xe vật tư, Tô Nhuyễn xoa eo nhức mỏi, định đêm nay nghỉ ngơi cẩn thận một phen, sáng mai sẽ xuất phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-537-van-nguoi-mot-long-2.html.]
Nhưng mà vừa đến nhà, điện thoại lại vang lên. Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Lộc Minh Sâm gọi về, vội vàng nghe máy, nào ngờ đầu bên kia là giọng Ngôn Thiếu Dục: “Ra đón bọn anh.”
Tô Nhuyễn sửng sốt: “Các anh ở đâu?”
Ngôn Thiếu Dục nói: “Ngoài đình canh gác khu tập thể quân khu.”
Tô Nhuyễn vội vàng buông điện thoại chạy ra ngoài, từ rất xa đã trông thấy một chiếc Santana đen đang dừng trước cửa, đúng là chiếc xe Ngôn Thiếu Dục mua ngày kết hôn.
Ngôn Thiếu Dục hạ kính xe xuống: “Chỗ em khó tìm thật đấy.”
Tô Nhuyễn kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
“Nhuyễn Nhuyễn.”
“Chị Nhuyễn.”
Hai người trong xe nhô đầu ra chào hỏi cô, không chỉ có Ngôn Thiếu Thời còn có anh họ Lý Thịnh Vượng nhà cậu cả, và em họ Lý Hưng Vĩ nhà cậu Ba.
Ngôn Thiếu Dục nói: “Mẹ không yên tâm để em đi một mình, không phải em nói bên kia thiếu người sao, bọn anh khỏe mạnh thế này cũng có thể qua đó giúp đỡ.”
Một dòng nước ấm không sao ngăn được trào lên trong lòng Tô Nhuyễn, hốc mắt cô đỏ lên, Lý Nhược Lan biết không khuyên nổi cô, mới để bọn họ tới bảo vệ.
Cô không nói gì nữa, thời điểm này nói câu “Cảm ơn” quá hời hợt, cũng may còn có thời gian cả đời ở bên bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, mưa vẫn rơi tí tách như cũ, cửa quân khu, từng chiếc xe tải quân đội màu xanh lục lao ra ngooài, bảy chiếc xe tải màu lam kịp thời theo sau, từng tiếng chào cao vút vang lên…
Hai bên đường, quân nhân khoác áo mưa chạy tới giơ tay lên, tuy rằng vì cứu nạn, người trong quân khu đã ít đi rất nhiều, nhưng người ngồi trong xe vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Xe tải bóp còi đáp lại, Santana của Ngôn Thiếu Dục đi cuối cùng, chị Hà tới tiễn chạy đến gần: “Tô Nhuyễn, chuyện bên này không cần nhọc lòng, có yêu cầu gì cứ gọi điện thoại, biết chưa? Cái khác chị không có, ba năm mười vạn vẫn lấy được cho em.”
Giai đoạn này là giai đoạn Tô Nhuyễn cảm thấy hốc mắt mình đỏ lên nhiều nhất, luôn không nhịn được rơi lệ: “Cảm ơn chị, chị Hà.”
“Đừng cảm ơn chị, lúc này có thể xuất lực chúng ta đều xuất lực!”
Nhìn theo đoàn xe rời đi, chị Hà lập tức nói với thư ký: “Gọi điện hẹn trước với ngân hàng, rút ra ba mươi vạn.”
Thư ký chần chừ: “Không phải mười vạn?”
Chị Hà kiên định nói: “Ba mươi vạn.”
“Đám mặt trắng bán rẻ tiếng cười trong câu lạc bộ đêm tôi còn cho được mấy ngàn, nào có đạo lý keo kiệt với những người không tiếc mạng sống bảo vệ chúng ta.”
Giọng chị ấy hơi hối hận: “Trước đây cũng cho bọn họ bảy tám vạn nhỉ? Đúng là lãng phí thật, thà để các chiến sĩ ăn một bữa ngon, còn tốt hơn ném cho bọn họ.”