Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 533: Chấp niệm mang thai (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:30:51
Lượt xem: 462
Nhìn vào đôi mắt cô, Lộc Minh Sâm biết chỉ sợ vấn đề không phải như cô nói.
Đáng tiếc anh còn chưa kịp hỏi nhiều, Tô Nhuyễn đã lần nữa nổi giận, tay đẩy anh ra, mặc lại qần áo xuống giường, đi thẳng tới phòng làm việc.
Nhìn dáng vẻ nhịn đau của cô, nghĩ đến ngày mai phải đi rồi, Lộc Minh Sâm không nhịn được bước đến gần ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh không biết em nghĩ nhiều như vậy.”
Tô Nhuyễn không muốn để ý đến anh, đẩy tay anh ra nói: “Đúng vậy, đúng là có lỗi thật, em không nên nghĩ nhiều như vậy.”
“Được rồi, dù sao lần này cũng không có, không sinh được vào đầu năm sang năm, nếu đã không sinh được, vậy thì không sinh nữa, sau này cũng không sinh nữa!” Nói tới đây, hốc mắt Tô Nhuyễn lại bắt đầu đỏ lên, nhìn Lộc Minh Sâm cực kỳ không vừa mắt: “Tránh ra! Đừng lắc lư trước mặt em, mau về căn cứ của anh đi, em không cần anh!”
Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ: “Nhuyễn Nhuyễn.”
Tô Nhuyễn không để ý tới anh, Lộc Minh Sâm nhìn bản vẽ thuyền cứu hộ kẹp trong sổ ghi chép của cô, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhuyễn Nhuyễn, có phải em định năm chín tám sẽ tự mình đi cứu hộ không?”
Tô Nhuyễn sửng sốt, Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Sinh con trước năm chín bảy, dùng thời gian một năm tĩnh dưỡng thân thể, đứa trẻ hơn một tuổi có thể nhờ cậy người khác chăm sóc rồi, sau đó năm chín tám cùng đi cứu lũ với anh, đúng không?”
Tô Nhuyễn vờ như không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục cúi đầu xem bản kế hoạch của mình.
Lộc Minh Sâm còn gì là không rõ, nhất thời vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Thật ra anh vẫn luôn biết Tô Nhuyễn đang chuẩn bị cho chuyện năm chín tám.
Dù không thường xuyên ở nhà, từ những cuộc nói chuyện phiếm qua điện thoại anh vẫn có thể nghe ra được, càng ngày cô càng ít quan tâm tới chuyện công ty trang sức, ngược lại theo dõi sát sao hạng mục nghiên cứu phát triển áo phao cứu sinh, thuyền cứu hộ và đê đập chống lũ kiểu mới.
Lộc Minh Sâm vẫn luôn cho rằng cô chỉ muốn cải tiến trang thiết bị, mỗi năm tiết kiệm một chút tiền sau đó cung cấp vật tư tài chính, tạo cho anh điều kiện tốt nhất, lại không ngờ cô còn ôm ý nghĩ tự mình ra trận.
Phải biết rằng trong chuyện lớn cô vẫn luôn rất lý trí.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Lộc Minh Sâm vặn bả vai cô lại, nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn cúi đầu căn bản không để ý tới anh.
Lộc Minh Sâm thở dài, trực tiếp bế cô đặt lên đùi, Tô Nhuyễn giãy giụa muốn xuống, bị anh ôm chặt lấy: “Nhuyễn Nhuyễn! em nghe anh nói, nếu đã từng trải qua, em nên biết đó không phải lực lượng con người có thể thay đổi được.”
“Dù là người có tố chất huấn luyện như bọn anh gặp phải khả năng vẫn rất nguy hiểm, người thường giống em càng không cần phải nói, ngoài khiến anh càng lo lắng ra, sẽ không có thêm bất kỳ trợ giúp nào.”
Nếu bị anh đoán ra, Tô Nhuyễn cũng không giấu nữa: “Anh cho rằng em là kẻ ngốc, chuyện gì cũng không hiểu sao?”
Lộc Minh Sâm thở dài: “Nhưng mà thật sự quá nguy hiểm.”
“Em không biết sẽ nguy hiểm sao?” Tô Nhuyễn cả giận: “Vậy em nên làm gì bây giờ? Không làm gì cả ngồi nhìn tin tức và xem tivi suy đoán về an nguy của anh sao?”
“Lộc Minh Sâm, em không cần anh dạy em, em sống lâu hơn anh mấy chục năm, làm thương nhân mười mấy năm, so với loại người vô tư phụng hiến như anh, cân nhắc lợi hại là bản năng của em!”
“Em biết chỉ cần chuẩn bị tốt vật tư, ở nhà chờ anh chiến thắng trở về là phương án tối ưu nhất, nhưng mà em không làm được.”
“Chuyện liên quan đến anh, em không cách nào cân nhắc lợi hại!” Tô Nhuyễn nói tới đây, nước mắt lại rơi xuống: “Như vậy cũng là lỗi của em sao?”
Cô lạnh lùng nói: “Nếu anh cho rằng em sai, vậy bây giờ anh đi luôn đi, không cần dỗ em nữa, cả năm sau anh không cần quay về ngày nào, nếu anh làm được, em sẽ đồng ý đến lúc đó tuyệt đối không đi theo.”
Khi nói ra lời này, trên má cô vẫn còn vương nước mắt.
Lộc Minh Sâm vừa cảm động vừa buồn cười: “Em đúng thật là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-533-chap-niem-mang-thai-2.html.]
Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh, dáng vẻ anh dám nói ra câu nào không dễ nghe sẽ lập tức đuổi anh đi.
Vân Chi
Lộc Minh Sâm lau nước mắt trên mặt cô: “… Hoa hồng nhỏ có gai.”
Tô Nhuyễn:……
Cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn nổi nữa, bật cười: “Cút đi!”
Lộc Minh Sâm giơ tay lau nước mắt trên mặt cô: “Xin lỗi, anh không biết em nghĩ nhiều như vậy.”
Tô Nhuyễn nghiêng mặt né tránh, vẫn kháng cự không để ý tới anh như cũ.
Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, mạnh mẽ cưỡng ép cô quay người lại: “Vậy em phải hứa, đến lúc đó nghe anh.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn anh: “Anh cho em đi?”
Lộc Minh Sâm nhìn cô mỉm cười: “Em đã lấy lý do khiến anh không cách nào phản đối, anh không cho em đi còn có thể làm gì?”
Hai má Tô Nhuyễn đỏ bừng, vừa rồi cảm xúc kích động, bây giờ nghĩ lại, câu nói kia đúng là có ý vị thổ lộ.
Lộc Minh Sâm tựa lưng vào ghế ngồi, nhướng mày thở dài: “Ai, trước đây không biết ai nói, không có cách nào trả giá tất cả không hề giữ lại vì anh…”
Đây là lời trước kia khi bọn họ mới ở bên nhau Tô Nhuyễn từng nói với anh, không ngờ đột nhiên Lộc Minh Sâm lại nhắc tới, Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, vươn tay che miệng đối phương: “Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.”
Lộc Minh Sâm cười, hôn chụt vào tay cô, nghiêm túc nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đến lúc đó nếu em xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ đi theo em.”
Tô Nhuyễn trừng anh: “Anh bớt nói hươu nói vượn, em là đồ ngốc, sẽ chạy tới chỗ nguy hiểm sao?”
“Anh thấy em làm ra chuyện kéo chân sau người khác khi nào?”
Lộc Minh Sâm vẫn mang dáng vẻ không yên tâm, sau đó đột nhiên bế bổng cô lên, nói: “Nói vậy thì, có con cũng khá tốt, đến lúc đó chưa chắc em đã có thể thoát thân, nói thế nào em cũng sẽ không mặc kệ con mình ở nhà không trông nom nhỉ?”
Tô Nhuyễn dùng sức giãy giụa, cả giận mắng: “Lộc Minh Sâm! Anh coi con mình là thứ gì?”
Lộc Minh Sâm lại ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Em xem, em cũng luyến tiếc sinh tiểu Miên Hoa nhà chúng ta vì lý do kiểu này.”
Tô Nhuyễn ngẩn người, mím chặt môi.
Lộc Minh Sâm xoa mặt cô, dịu dàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết khi em nói muốn có một đứa nhỏ với anh, anh hạnh phúc cỡ nào không?”
“Không phải vì anh thích trẻ con, mà vì khoảnh khắc ấy anh biết, em yêu anh, thậm chí vì thế có thể buông bỏ khúc mắc.” Hai mắt anh sáng như sao trời: “Anh cảm thấy như có được bảo vật trân quý nhất trên thế gian này.”
Tô Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh, Lộc Minh Sâm chống trán lên trán cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tiểu Miên Hoa của chúng ta nên sinh ra trong tình cảm trân quý này.”
“Chứ không phải vì quy hoạch, vì tạo lợi thế buộc chặt ai đó…”
Tô Nhuyễn nheo mắt hỏi: “Vì sao lại là tiểu Miên Hoa, tiểu Bảo Bối không được sao?”
Lộc Minh Sâm:……