Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 531: Cố sự hoa hồng nhỏ (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:30:48
Lượt xem: 501

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hẹn mà cùng giật mình một cái, cô giáo Hàn cách vách ra ngoài hóng chuyện cũng rùng mình: “Đoàn trưởng Tiểu Lục, cậu lại nghĩ ra trò gì thế? Đừng kêu nữa, nổi hết da gà rồi.”

“Có gì đâu mà nổi da gà, hoa hồng nhỏ đáng yêu trong câu lạc bộ đêm đều gọi như vậy, đúng không anh trai Bảo Bối ~, ha ha ha…”

Lộc Minh Sâm xoa xoa thái dương, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu câm miệng cho tôi.”

Hiếm khi bắt được nhược điểm của Lộc Minh Sâm, sao Lục Thần Minh có thể câm miệng, cuối cùng vẫn phải nhờ y tá Mễ ra ngoài, đập thẳng tay vào đầu anh ta một cái mới yên chuyện: “Đừng gọi nữa! Khó nghe muốn chết!”

“Khó nghe chỗ nào?” Lục Thần Minh đang định biện giải một câu, Lộc Minh Sâm đã cắt ngang: “Hóa ra cậu thích kiểu này à? Cũng lạ thật, cậu không chính tai nghe thấy lại có thể học giống như vậy, chắc là rất quen thuộc…”

Sau đó anh làm ra dáng vẻ giật mình: “Phải rồi, trước đây Hoa Cúc từng gọi cậu như vậy.”

Hoa Cúc:…

Tô Nhuyễn phải siết c.h.ặ.t t.a.y Lộc Minh Sâm mới nhịn được không bật cười thành tiếng.

Phía bên kia y tá Mễ đã nhìn về phía Lục Thần Minh.

Lục Thần Minh trợn trừng mắt, cả giận mắng: “Lộc Minh Sâm, cậu dám bịa đặt!”

Sau đó vội vàng giải thích với y tá Mễ: “Em đừng nghe cậu ta nói bậy, anh chưa từng tới mấy nơi đó.”

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu, dáng vẻ vô tội: “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, dù sao khi đó chúng ta chưa thân thiết.”

Anh còn nói với y tá Mễ: “Mễ Duyệt, cô đừng để trong lòng nhé, tuy rằng trước khi kết hôn cậu ta ham chơi thật, nhưng sau khi kết hôn chưa từng nghe nói cậu ta tiếp tục đi tìm hoa cúc nhỏ kia nữa.”

Lục Thần Minh:…… Mẹ nó, đây là khuyên can sao?

Y tá Mễ nghe xong đã véo lỗ tai anh ta: “Còn không mau thành thật khai báo?”

Lục Thần Minh oan uổng muốn chết: “Anh không có, lấy đâu ra hoa cúc nhỏ.”

Nhưng mà căn bản y tá Mễ không quan tâm tới lời anh ta nói, chỉ tiếp tục hỏi: “Em thấy đúng là anh học có vài phần ý vị, sao hả? Hoa Cúc hay gọi anh như thế à?”

“Không phải?”

“Không phải? Vậy thì gọi thế nào?” Y tá Mễ vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt kéo dài một câu: “Anh trai Bảo Bối ~”

Thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, nhóc Ba Cân vỗ tay nhỏ, càng hăng hái: “Anh trai Bảo Bối ~”

Vân Chi

Tô Nhuyễn không nhịn được cuối cùng cũng bật cười, Lộc Minh Sâm cũng cười theo, y tá Mễ tức giận đến mức đạp Lục Thần Minh một cái, giận dữ hét lên: “Còn tiếp tục học mấy trò không đứng đắn dạy hư con trai tôi, tôi không để anh yên đâu!”

Lục Thần Minh xám xịt theo y tá Mễ về nhà, nhưng sau chuyện này, cố sự Lộc Minh Sâm và hoa hồng nhỏ đại khải cũng nổi tiếng.

Về đến nhà, Tô Nhuyễn căm giận mắng: “Bùi Trí Minh! Cái tên miệng rộng kia!” Chuyện hoa hồng nhỏ chỉ mình anh ta biết.

Mặt Lộc Minh Sâm không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây tội Tô Nhuyễn.

Nhìn Lộc Minh Sâm vừa rồi còn chững chạc hãm hại Lục Thần Minh, bây giờ lại mang dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên: “Chuyện đó… Chắc qua một khoảng thời gian, mọi người sẽ quên thôi nhỉ?”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn cô: “Em nói xem, hoa hồng quyến rũ?”

Tô Nhuyễn bị công phá, không nhịn được lại cười ha ha.

Lộc Minh Sâm cũng không giữ nổi khuôn mặt buồn bực, bước đến ôm chặt lấy cô, cúi đầu cắn cô một cái: “Đều tại em, cái đồ xấu xa này.”

Rõ ràng là cô xấu hổ, không ngờ Lộc Minh Sâm còn thảm hơn cô, Tô Nhuyễn càng nghĩ càng buồn cười, căn bản không dừng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-531-co-su-hoa-hong-nho-1.html.]

Lộc Minh Sâm căm giận bế bổng cô ném lên giường, cúi người áp xuống, định nghiêm khắc trừng phạt.

Nhưng mà không thể thành công, khi tình nùng đột nhiên Tô Nhuyễn xấu xa kêu một tiếng: “Anh trai Bảo Bối ~” Thiếu chút nữa khiến Lộc Minh Sâm buông s.ú.n.g đầu hàng.

Anh trừng mắt lườm Tô Nhuyễn: “Em câm miệng cho anh, hoa hồng nhỏ…”

Lộc Minh Sâm ở lại ăn xong tết Nguyên Tiêu với Tô Nhuyễn, sau đó lại rời đi.

Hiện giờ Tô Nhuyễn cũng đã quen chia xa như vậy, Lộc Minh Sâm vừa đi chân trước, chân sau cô đã vùi đầu vào học tập và công việc, sắp xếp kín thời gian.

Có điều lần này trong lòng còn thêm một phần chờ mong nho nhỏ, nhưng mà hai mươi ngày sau kỳ sinh lý đến đúng hạn, khiến Tô Nhuyễn không khỏi thất vọng.

Khi Lộc Minh Sâm gọi điện thoại về, lập tức nghe được tiếng Tô Nhuyễn thở dài.

“Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn buồn bực nói: “Không có em bé.”

Lộc Minh Sâm bật cười: “Chuyện này sao có thể nói có là có.”

Hình như anh còn nhẹ nhàng thở ra: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cảm thấy thật ra chúng ta không cần sốt ruột.”

“Em sắp học nghiên cứu sinh, đến lúc đó bụng to không tiện lắm.” Anh dịu dàng nói: “Hơn nữa chuyện mang thai vất vả như vậy, anh không muốn để em một mình.”

Trong lòng Tô Nhuyễn ấm áp, thật ra cô cũng không muốn một mình, hiện giờ cô không sợ trẻ con nữa, nhưng với chuyện mang thai lại chưa chắc chắn.

Dù sao cảm giác đau đớn tận xương tủy đời trước đã từng sống trong lòng cô mấy chục năm, cô không dám chắc đến lúc có thật có bị ảnh hưởng gì không, hiện giờ cô chỉ có thể xác định một điều, chính là nếu có Lộc Minh Sâm bên cạnh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Nhưng mà hiện thực lại không cho phép, cô hiểu vô cùng rõ, trạng thái công việc như hiện nay của Lộc Minh Sâm khả năng sẽ kéo dài liên tục hai ba năm, cô sợ không chờ được.

Hiện tại đã là năm chín lăm, cách trận lũ lụt năm chín tám thời gian ba năm, cô phải sinh em bé trước năm chín bảy.

Cô biết suy nghĩ của mình không đúng, nhưng mà càng gần ngày Lộc Minh Sâm hy sinh, Tô Nhuyễn không cách nào khống chế bản thân khỏi lo âu.

Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có thể giúp Lộc Minh Sâm tăng thêm một phần hy vọng sống sót, cô sẽ không nhịn được muốn thực hiện.

Giống như ban đầu vốn dĩ cô chỉ muốn sinh một đứa trẻ đáng yêu giống Lộc Minh Sâm, nhưng mà một ngày nào đó đột nhiên nghĩ, nếu thêm một đứa trẻ, có phải sẽ có thêm một phần lợi thế hay không?

Nếu mình cô chưa đủ giữ anh ấy lại, vậy thì hai mẹ con chắc có thể nhỉ?

Chính phần lo âu này khiến cô kiên trì: “Em không sợ, em muốn em bé.”

Tuy rằng Lộc Minh Sâm không phản bác thẳng nhừng, nhưng lần nghỉ phép sau đó lại lần nữa cười đùa chêm chọc cho qua.

Hơn nữa từ khi biết Tô Nhuyễn tính chu kỳ rụng trứng, Tô Nhuyễn nghi ngờ anh cố ý chọn về nhà vào ngày an toàn.

Tóm lại, đợi tới cuối năm chín lăm, bụng Tô Nhuyễn vẫn không động tĩnh như cũ, tâm trạng của cô từ lo âu biến thành nôn nóng.

Nghĩ tới khoảng cách đến năm chín tám chỉ còn lại hai năm, cô lại không khống chế được suy nghĩ lung tung, đương nhiên nhiều nhất vẫn là ý nghĩ có con rồi, Lộc Minh Sâm sẽ cố gắng quay về vì mẹ con bọn họ.

Mà kết cục cô vẫn luôn không muốn nghĩ đến cũng bắt đầu không ngừng ngoi lên: “Lỡ như… Lỡ như anh ấy không về nữa, ít nhất cô vẫn còn một đứa nhỏ với anh…

Cô không cách nào nói với Lộc Minh Sâm những suy nghĩ này, vì thế muốn có thai đã biến thành chấp niệm.

Chính từ chấp niệm này không biết bắt đầu từ khi nào, với hai người mà nói, thời gian nghỉ phép về nhà của Lộc Minh Sâm không đơn giản là phát tiết nhung nhớ, hưởng thụ niềm vui và hạnh phúc nữa, ngược lại biến thành nhiệm vụ mang tính mục đích.

Loading...