Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 530: Cố sự hoa hồng nhỏ (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:30:47
Lượt xem: 418
???!!!
Ngón chân Tô Nhuyễn lập tức cuộn lại.
Cô biết Lộc Minh Sâm mở loa ngoài, bởi vì hai người gọi điện thoại đôi khi giống như nấu cháo điện thoại, Tô Nhuyễn cũng không thể cứ cầm cái điện thoại cục gạch cồng kềnh của mình lên nghe.
Vân Chi
Mà rất nhiều khi tuy rằng Lộc Minh Sâm ở văn phòng, nhưng khi bận cũng không nói chuyện được mấy câu, hai người đều mở loa ngoài lên, chỉ cần nghe thấy động tĩnh từ bên kia truyền đến thôi, cũng giống như đang có người bên cạnh vậy.
Cho nên bình thường khi nói chuyện thời gian dài, hai người đều mở loa ngoài.
Nhưng mà… Không phải anh ấy có văn phòng riêng sao? Hiện tại là mùng một tết, có ăn cơm tất niên cũng nên ăn xong rồi chứ?
Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó rất nhanh đã nghe thấy Lộc Minh Sâm ở đầu bên kia lạnh lùng nói: “Gọi nhầm số rồi!” Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Nghe tiếng “Tút tút” dồn dập kia, Tô Nhuyễn ôm mặt sống không còn gì luyến tiếc ngã lên giường, cảm thấy mình phải mua một chiếc phi thuyển, rời khỏi địa cầu này mới được.
Mười phút sau, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Tô Nhuyễn nhìn nó chằm chằm giống như nhìn một quả bom.
Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn ấn phím nghe, không đợi đầu bên kia nói chuyện, cô đã vui mừng nói: “Anh Minh Sâm! Năm mới vui vẻ.”
Sau đó lại ra vẻ ấm ức: “Sao bây giờ anh mới gọi điện thoại tới? Hôm nay em chờ điện thoại của anh cả ngày rồi.”
Lộc Minh Sâm:……
Cuộc gọi vừa rồi là ảo giác sao?
“Ừ, vừa xong việc.” Đúng là ảo giác thật.
Hai người mang ý nghĩ giống nhau, coi cuộc điện thoại vừa rồi như chưa hề phát sinh, lại nói đông nói tây, đều là chút việc vặt.
Chuyện Lộc Minh Sâm có thể kể không nhiều lắm, cuộc sống của Tô Nhuyễn lại vô cùng phong phú, vừa làm việc, vừa thi lên thạc sĩ, còn có chuyện lý thú của bạn bè thân thích, dù kể mỗi ngày cũng không kể hết.
Hàn huyên một lúc lâu, cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được vẫn hỏi: “Cái đó… Vừa rồi là thế nào?”
Lộc Minh Sâm đang phụ họa cô đột nhiên im lặng, sau đó một tiếng thở thật dài truyền đến, rất bài xích câu hỏi này.
Nghĩ đến dáng vẻ ôm mặt xấu hổ của Lộc Minh Sâm, không biết vì sao, Tô Nhuyễn cảm thấy rất buồn cười: “Thật sự bị người khác nghe thấy?”
“Bọn họ không hiểu lầm chứ.”
Lộc Minh Sâm nghiến răng: “Em nói xem?”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Em xin lỗi, em không cố ý.”
Nói xong lại tìm đường c.h.ế.t kêu một tiếng: “Anh trai Bảo Bối~~”
Phía bên kia đột nhiên lại yên tĩnh, Tô Nhuyễn cho rằng anh ấy bị chấn trụ đang cười ha ha…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-530-co-su-hoa-hong-nho-1.html.]
Lại nghe thấy giọng chần chừ của Bùi Trí Minh: “Chị dâu?”
Tiếng cười của Tô Nhuyễn lập tức im bặt:??!!!
Lần này đến phiên Lộc Minh Sâm bắt đầu cười.
Bùi Trí Minh cũng cười không ngừng: “Ban nãy em vừa nghe mấy thằng nhóc dưới lầu nói Giáo quan Lộc gọi sai số điện thoại, gọi đến câu lạc bộ đêm gì đó.”
“Em biết ngay mà, sao có thể, nên lên lầu xem thử, hóa ra là chị dâu.”
Tô Nhuyễn:……
Cô sống không còn gì luyến tiếc, mở miệng: “Không, tôi không phải chị dâu cậu, là hoa hồng nhỏ của câu lạc bộ đêm.”
Lộc Minh Sâm buồn cười muốn chết.
Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, cúp luôn điện thoại, cô cảm thấy khả năng trong thời gian ngắn chắc là cô sẽ không nghĩ tới người này.
Từ hôm nay trở đi sẽ chuyên tâm học hành, tin rằng thời gian sẽ mang đi tất cả.
Tuy rằng mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tô Nhuyễn đều không nhịn được xấu hổ không thôi, nhưng người biết chuyện không nhiều lắm, cô nghĩ chuyện này sẽ mau chóng qua thôi.
Dù sao tốt xấu gì Lộc Minh Sâm cũng là huấn luyện viên ma quỷ khiến đám người kia nghe thấy tên là sợ vỡ mật, có thảo luận đi nữa cũng chỉ dám lén lút, không dám nói trước mặt đối phương.
Nhưng mà Tô Nhuyễn lại quên mất, đầu bên kia còn có một gã khờ tin tức nhạy bén.
Chạng vạng ngày mười hai tháng giêng, Tô Nhuyễn đang ở trong phòng ôn tập sách vở.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bà Trương cách vách kinh hỉ nói: “Ui, đoàn trưởng Lộc đã về đấy à?”
Tô Nhuyễn vui sướng, lập tức buông sách chạy ra, quả nhiên nhìn thấy xe chở Lộc Minh Sâm đã dừng trước cửa.
“Không phải nói ngày kia mới được về sao?” Cô vui vẻ nhảy hai ba bước xuống cầu thang, chạy ra ngoài.
Lộc Minh Sâm đã xuống xe, tuy rằng không nói gì, nhưng ý cười trên mặt đã chứng tỏ, đây là niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho cô ấy.
Thực tế cũng bất ngờ thật nhưng vui vẻ hay không thì chưa rõ, khi Tô Nhuyễn hưng phấn chạy tới cửa, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy giọng nói lảnh lót vang lên phía đối diện: “Anh trai Bảo Bối ~”
Giọng điệu quyến rũ, âm cuối uyển chuyển, khiến Tô Nhuyễn giật mình cả người lảo đảo ngã về phía trước.
May mắn Lộc Minh Sâm ở gần đó, một tay kéo cô lại.
Dựa vào lồng n.g.ự.c quen thuộc đã lâu không thấy, Tô Nhuyễn lại không có cảm giác ngọt ngào hạnh phúc của người xa nhau lâu ngày mới gặp lại.
Mà giống Lộc Minh Sâm, đều dùng ánh mắt tử vong nhìn chằm chằm vào người trong sân nhà đối diện.
Lục Thần Minh nhìn hai người bọn họ, cười ha hả, chỉ vào Lộc Minh Sâm, nói với Tô Nhuyễn: “Này, Tô Nhuyễn, chắc cô chưa biết, đoàn trưởng Lộc nhà cô từng gọi sai số điện thoại, gọi cho hoa hồng nhỏ nào đó, ha ha ha, mau thẩm vấn cậu ta tử tế đi.”
Nói xong lại uốn lưỡi gọi một tiếng: “Anh trai Bảo Bối ~”