Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 528: Ngôn Thiếu Dục & La Thắng Nam
Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:30:44
Lượt xem: 526
Nghĩ tới chuyện con cái, Tô Nhuyễn lái motor quay về khu tập thể gia đình quân nhân.
Khi gần đến cửa, lại nghe thấy tiếng trẻ con ngọng nghịu từ trong sân truyền đến: “Dì Tu!” “Xe xe!” Giọng còn không nhỏ.
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, đợi xe dừng hẳn, cửa gỗ nhỏ nhà Lục Thần Minh đã bị kéo ra một khoảng, một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh chui ra từ khe hở, nhìn thấy Tô Nhuyễn lập tức cười rộ lên, để lộ hàm răng như hạt bắp: “Dì Tu!”
Vân Chi
“Lục Ba Cân!” Y tá Mễ ra khỏi phòng vệ sinh, hướng về phía cửa kêu lên: “Con đứng lại đó cho mẹ! Con còn chưa mặc quần áo đâu!”
Ba Cân không chỉ không đứng lại, còn nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên lao về phía Tô Nhuyễn: “Dì Tu!”
Khi ôm được chân cô, tay chân cậu bé bắt đầu dùng sức bò lên trên, cơ thể nho nhỏ nhưng cực kỳ linh hoạt, Tô Nhuyễn nâng m.ô.n.g nhỏ uốn éo của cậu bé lên theo thói quen, để cậu bé bò lên xe máy.
Nhìn y tá Mễ cầm quần áo đuổi theo ra ngoài, cậu bé lập tức nhào vào lòng Tô Nhuyễn, lớn tiếng gọi: “Dì Tu!”
Y tá Mễ dở khóc dở cười: “Lục Ba Cân, con là khỉ đầu thai hả?”
Lục Ba Cân chỉ kém Hứa Đản Đản hai ngày, vẫn là tuổi chưa thể nói chuyện lưu loát, nhưng tính cách hai cậu bé lại hoàn toàn tương phản, tóm lại từ khi Lục Ba Cân biết bò, y tá Mễ không dám rời mắt khỏi cậu một phút nào, nếu không hoàn toàn không biết cậu bé sẽ chạy đi đâu.
Ngay cả Lục Thần Minh nuông chiều con trai như vậy, bây giờ thi thoảng vẫn bị cậu bé làm cho phát điên.
Có lẽ vì thiên tính đàn ông trong người, cậu bé này vô cùng thích xe máy của Tô Nhuyễn, nghỉ hè được ngồi lên xe một lần, sau đó vẫn luôn nhớ kỹ, gần như mỗi lần Tô Nhuyễn về bên này, cậu bé đều chạy tới ngồi.
Giống như hiện tại, cậu bé xoay người như cá chạch, ngồi xuống dựa vào người Tô Nhuyễn, hưng phấn vỗ đầu xe máy, cười khanh khách.
Tiếng cười của trẻ con luôn có thể cảm nhiễm người khác, Tô Nhuyễn và y tá Mễ không nhịn được cũng cười rộ lên.
Y tá Mễ mặc quần áo vào cho cậu bé: “Cô không biết đấy, dạo này thằng nhóc ranh lắm, vừa nghe thấy tiếng xe máy là biết cô về nhà.”
“Cũng không biết nó lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, năm nay tôi chưa hề có ý định giảm béo, chỉ chạy theo nó thôi cũng gầy rồi.”
Hình như biết đang nói tới mình, Ba Cân cười hì hì, sau đó bắt đầu lắc lư trong lòng Tô Nhuyễn, miệng nhỏ còn phát ra tiếng “Brum brum” ý bảo Tô Nhuyễn mau lái xe,
Tô Nhuyễn để cậu bé ngồi trong lòng mình, lái xe từ cửa vào sân, cậu nhóc ngồi lỳ trên xe không chịu xuống, cuối cùng y tá Mễ đành phải bế cậu bé lên, để Tô Nhuyễn dắt xe vào nhà.
“Đoàn trưởng Lộc nhà cô sắp về rồi nhỉ?” Y tá Mễ hỏi.
Tô Nhuyễn nhìn Ba Cân, trên mặt lộ ra ý cười: “Ừ, nói là ngày kia.”
Ánh mắt y tá Mễ dừng trên người Ba Cân, không nhịn được cũng nở nụ cười: “Rất thần kỳ đúng không, dáng vẻ đi lại, và biểu cảm khi lấy lòng người khác, thật sự giống cha thằng bé y như đúc.”
“Hứa Đản Đản cũng như khắc từ một khuôn với Hứa Tử Yến.” Y tá Mễ cười nói: “Hiện tại chỉ thiếu nhà cô thôi.”
“Nói thật, tôi còn khá tò mò phiên bản nhỏ của Lộc Minh Sâm sẽ như thế nào?”
Ánh mắt Tô Nhuyễn lại dừng trên mặt Ba Cân, Lộc Minh Sâm thu nhỏ sao… Không được, chắc chắn đáng yêu muốn chết, thực sự hận không thể lập tức sinh con.
Có điều không như Tô Nhuyễn mong muốn, khi cô đang hứng thú bừng bừng thu dọn hành lý, Lộc Minh Sâm gọi điện thoại tới: “Có người bị thương, tạm thời anh chưa thể quay về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-528-ngon-thieu-duc-la-thang-nam.html.]
Thất vọng cực lớn dâng lên từ đáy lòng, từ tháng sáu anh nhận nhiệm vụ rời đi, đến tháng mười mới quay về, ngây người ở nhà được một tuần lại phải đi cho tới tận bây giờ.
“Xin lỗi.” Giọng Lộc Minh Sâm vô cùng áy náy.
Tô Nhuyễn hít một hơi thật sâu, không nói mấy câu sáo rỗng không sao cả linh tinh, mà hầm hừ: “Vậy anh phải gọi điện thoại cho em mỗi ngày đó.”
Lộc Minh Sâm khẽ cười: “Tuân mệnh.”
Lúc này Tô Nhuyễn mới nghiêm túc dặn dò: “Anh cũng phải chú ý, đừng để bị thương.”
“Biết rồi…”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Nhuyễn lại hít sâu vài hơn, sau này tình huống như vậy sẽ xảy ra rất nhiều, cô phải học được cách thích ứng.
Một mình Tô Nhuyễn trở về tỉnh Đông Lâm, cũng may trong nhà vẫn náo nhiệt như mọi khi, không đúng, năm nay còn náo nhiệt hơn.
Cuối cùng năm nay, Ngôn Thiếu Dục cũng theo đuổi được La Thắng Nam.
Mùng một tết, La Thắng Nam tới nhà chúc tết như năm trước, giữa trưa khi ăn cơm cùng nhau, Tô Nhuyễn xem như đã hiểu quãng đời lịch kiếp của Ngôn Thiếu Dục tới rồi.
Khi ngồi vào bàn kéo ghế giúp người ta, sau khi đồ ăn mang lên lại càng săn sóc, gần như không để La Thắng Nam phải tự mình vươn tay.
“Nào, thịt bò em thích ăn đây.”
“Móng heo này cũng ngon, nếm thử xem.”
“Đây là canh cá viên, anh nấu đó, em nếm thử xem có thích không? Nếu thích, lát nữa lấy một chút mang về.”
“Ăn thêm chút rau xanh nữa, cân bằng dinh dưỡng.”
Chậc, không hiểu sao lại mang tới cảm giác hèn mọn.
La Thắng Nam vẫn không nói nhiều như cũ, gắp cho món nào ăn món nấy, hai má phình phình, cũng có khả năng Ngôn Thiếu Dục săn sóc như vậy chỉ vì hưởng thụ lạc thú.
Đến cô cũng không nhịn được gắp cho La Thắng Nam một miếng cá, nhìn cô ấy ăn xong không hiểu sao lại có cảm giác thành tựu là sao nhỉ?
Nhìn vẻ mặt của Lý Nhược Lan, Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời, Tô Nhuyễn cảm thấy chắc là không phải một mình cô có cảm giác ấy.
Bởi vì năm trước từng gắp cho người ta no căng, năm nay Ngôn Thiếu Dục vô cùng tự giác, biết La Thắng Nam sẽ không từ chối, thấy cô ấy ăn no rồi, lập tức thay đối phương cản lòng nhiệt tình của mọi người: “Cha, mẹ, cô ấy không ăn được nhiều như vậy đâu, thế này đủ rồi, ăn nữa no căng mất.”
Trên mặt đám người Lý Nhược Lan đều lộ ra biểu cảm vi diệu, giống như nén cười.
Thấy La Thắng Nam ngẩng đầu lườm Ngôn Thiếu Dục một cái, ánh mắt chứa đầy sát khí, Tô Nhuyễn lập tức nghĩ tới cảnh tượng năm trước sau khi La Thắng Nam ăn quá no, Ngôn Thiếu Dục lừa dối người ta tiêu thực, nhìn dáng vẻ này, có lẽ đã bị vạch trần rồi.
Khả năng Ngôn Thiếu Dục cũng nhớ tới biểu cảm đáng yêu của đối phương khi ấy, không nhịn được cười trộm. thấy mắt hạnh của La Thắng Nam trừng qua, mới ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhưng khi La Thắng Nam cúi đầu ăn cơm, anh ấy không nhịn được vẫn cười rộ lên.
Chậc, tình yêu…
Tô Nhuyễn không nhịn được liếc mắt nhìn chiếc điện thoại cục gạch của mình, vì tiện cho Lộc Minh Sâm có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào, Tô Nhuyễn vẫn mua chiếc điện thoại nặng nề này, hôm nay anh ấy vẫn chưa gọi điện thoại…